"Mang về nhà.” Quỷ Tử hạ quyết tâm, gái đại lục đẹp như vậy, vừa ngây thơ vừa sạch sẽ, có vợ như thế tốt hơn tìm gái bên ngoài nhiều.
Phấn Tràng lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Quỷ Tử:
“Chắc mày không định mang nó về làm vợ đấy chứ?”
Trên mặt Quỷ Tử có một vết sẹo mờ, không quá đẹp trai nhưng toát lên vẻ lưu manh, gã cười hỏi ngược lại: "Không được à?"
“Mày đạp lên đầu tao à? Tao là anh họ ngoại của mày mà còn chưa lấy vợ đây! Thằng chó!”
Lương Khả Phong khó tin nhìn họ, hai người đều khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ước chừng là cấp giữa hoặc thấp trong bang phái, thoạt nhìn không giống kẻ tội ác tày trời, thậm chí có thể nói là hơi ngây thơ.
Quỷ Tử bước tới gần, cầm bánh mì ngồi xổm trước mặt cô: “Chắc cô đói rồi nhỉ? Mời cô bánh mì."
Thấy cô gái không trả lời, chỉ nhìn mình bằng ánh mắt kinh hoàng, ánh nhìn tập trung vào quần rằn ri rách ở đầu gối của gã.
Quỷ Tử cười lúng túng hỏi:
“Còn lạnh không? Cô có phải người Quảng Đông không? Nghe hiểu tiếng Quảng Đông chứ?”
“Không phải tôi không có tiền mua quần áo, cái quần này là vừa rồi lỡ bị móc rách.”
“Cô đừng sợ, chút nữa mang cô về nhà, tắm nước ấm là không sao nữa.”
“Cô hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không tổn thương cô.”
Lương Khả Phong lại rùng mình một cái, Quỷ Tử lo lắng đứng dậy:
“Phấn Tràng, anh hãy trông chừng cô ấy giúp tôi, hình như cô ấy vẫn rất lạnh, tôi đi tìm bộ đồ sạch cho cô ấy thay.”
“Ê, mày thật sự xem nó là vợ à?”
"Nhanh thôi!" Quỷ Tử nói xong như mũi tên rời khỏi.
Phấn Tràng hùng hổ lẩm bẩm vài câu, cứu người cứu ra em dâu, nực cười!
Gã còn đang thầm cảm thán thì dây lưng bỗng tuột ra, gã vội giơ tay đè nhưng chụp hụt.
Khẩu súng bị mất.
Phấn Tràng vừa quay đầu, họng súng chĩa vào trán của gã.
Gã nhìn cô gái trước mắt, thiếu nữ vừa rồi còn run rẩy bây giờ ánh mắt lạnh như băng sắc bén, toàn thân tỏa ra sát khí khiến người không rét mà run.
“Cô.
.
.
cô muốn gì?”
Lương Khả Phong không trả lời, hỏi ngược lại:
“Ba Bế là ai?”
Ba Bế?
Phấn Tràng sửng sốt, mắt liếc qua bên cạnh:
“Cháu của chú Điền tra sổ.”
“Là tên đó nổ thuyền của chúng tôi?”
“Thuyền gì?” Phấn Tràng hỏi xong lập tức biết ngay là thuyền vượt biên bị nổ chìm.
Không lẽ cô gái này là trùm địa phương? Trông không giống, làm gì có thiếu nữ trẻ như vậy làm trùm, làm công việc đưa người nhập cư trái phép?
Gã sợ bị Ba Bế trả thù, không dám nói thẳng:
“Tôi không chắc có phải là anh ta cho nổ không.
.
.”
“Vừa rồi anh không nói như vậy! Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Lương Khả Phong dí sát họng súng vào trán gã.
Phấn Tràng căng thẳng nuốt yết hầu, đành phải khai thật:
“Là anh ta nổ, ném lựu đạn hai lần.”
"Tại sao?"
“Có lẽ.
.
.
vì vui!”
Chỉ vì thấy vui mà ném lựu đạn lên thuyền người ta? Hại cô bị thương, hại Lương Khả Nhi và một mạng sống vô tội khác!
“Tên đó ở đâu?”
Phấn Tràng chỉ ra ngoài:
“Cùng anh Cốt Đinh ở trên thuyền lớn bên cạnh.”
Gã thừa dịp giơ tay chỉ ra ngoài thì ngửa người ra sau, giơ chân ra xoạc một phát, gã định mượn cơ hội kiềm chế Lương Khả Phong, đoạt lại súng ngắn.
Bị một con nhóc kiềm kẹp, đồn ra ngoài sẽ bị người ta cười rớt hàm răng mất.
Phấn Tràng đá hụt nhưng thuận lợi bắt lấy súng, gã không kiềm được hét to một tiếng:
“Muốn đấu với tao hả? Còn non lắm con!”
Ai biết vừa dứt lời, tay và súng bị người kéo mạnh ra sau.
Lương Khả Phong theo đà tung chân đá.
Bùm!
Đầu Phấn Tràng đập vào cây cột nổ đom đóm mắt.
Họng súng tối om lại chĩa vào gã.
Không phải cô có sức lực lớn hơn, mà là động tác quá nhanh.
Phấn Tràng rối rít van xin: “Nữ.
.
.
nữ hiệp, là tôi cứu cô từ dưới biển lên đấy.”
Ngụ ý là đừng lấy oán trả ơn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin