Bà nội Khương thêm chút muối và gia vị vào chảo, lật thêm vài lần, bè dùng xẻng múc một miếng trứng đưa vào miệng cho Bối Bối: “Con nếm thử có mặn không?”
Bối Bối thổi vài cái, cắn một miếng: “Ôi, ngon quá!”
Miệng nhỏ không chút dừng lại, tích cực nhai ngấu nghiến.
Khương Chi Ngộ cũng nghiêng người muốn nếm thử: “Bà nội, cho con nếm với.”
Bà nội Khương cũng đút cho hắn một miếng, Khương Chi Ngộ nheo mắt thỏa mãn, đắc ý nói: “Có mỡ heo nữa ạ, ngon lắm bà ơi.”
Hôm nay bà nội cho nhiều mỡ heo hơn ngày thường, bình thường chỉ có thể dùng đầu đũa nhúng vào mỡ hoặc chỉ có thêm dầu ăn.
Bà nội Khương gắp thêm một miếng cho Khương Chi Hoài, sau đó dùng bát tráng men bỏ trứng với rau muống xào vào.
Bà nội đưa cho Bối Bối một đôi đũa rồi gắp thêm một miếng trứng lớn đưa cho bé.
Sau khi ngồi vào bàn, mọi người đợi ông nội Khương ăn đầu tiên mới bắt đầu dùng cơm.
Một bát rau muống xào và đĩa trứng vịt chiên để giữa bàn.
Rau muống xào mỡ heo cùng trứng chiên vàng ươm, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Ăn cơm xong bụng đứa nhỏ nào cũng tròn vo, no căng.
Bối Bối: “Bữa ăn hôm nay giống như Tết Nguyên Đán vậy.”
Khương Chi Ngộ: “Năm mới còn có thể ăn thịt nha! So ra vẫn không bằng Tết.
Ước gì mỗi ngày đều được ăn mỡ lợn với trứng chiên.
Nghĩ đến thôi là thấy ngon rồi.”
Bối Bối cũng nheo mắt suy nghĩ: “Ngày mai chúng ta lại đi nhặt trứng vịt tiếp.
Vậy là ngày nào cũng được ăn trứng chiên rồi.”
Khương Chi Ngộ: “Ngày nào cũng ăn trứng vịt.”
Ông nội Khương cười vui vẻ: “Các con cho là trứng vịt ở đầm cỏ lau là của mình à? Một lần mà kiếm được nhiều như vậy đều là do may mắn đó.”
Bối Bối: “Ông ơi, Bối Bối có thể nhìn thấy bằng mắt đó.
Con sẽ nhìn được trong đầm cỏ lau chỗ nào có trứng vịt.”
Ông nội Khương cười lớn: “Con bé này còn biết đùa ông.”
Khương Chi Ngộ ngạc nhiên: “Ông nội, ông không tin tụi con nói thật sao?”
Bối Bối bĩu môi, không vui, nhìn bà nội Khương nói: “Bà ơi, Bối Bối có thể nhìn thấy thật đó.”
Bà nội Khương khen ngợi: “Thế thì con giống như Tề Thiên Đại Thánh vô cùng lợi hại sao.
Hahahaha.”
Bối Bối nghe bà nói vậy thì tưởng bà tin tưởng, liền kiêu ngạo ngẩng mặt lên trời nói: “Từ giờ trở đi, con sẽ đến đầm cỏ lau nhặt trứng vịt, đào ổ chuột để kiếm thức ăn.
Tất cả đều cho bà nội ăn, không để cho ai khác nữa.”
Bà nội Khương mỉm cười, vui vẻ: “Được rồi, con đi chơi với mấy anh đi nhé.” Thực ra bà vẫn không tin lắm, nhưng có những lời có nói ra Bối Bối cũng không thể hiểu được.
Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ liếc nhìn nhau, có vẻ như ông bà đều miễn cưỡng chấp nhận, không tin thì không tin vậy.
Dù sao thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất.
Sau cơm tối, ngoài cửa có người gọi Chi Hoài, Chi Ngộ.
Hai người liền xách theo thùng gỗ dẫn Bối Bối ra ngoài chơi cùng đám trẻ con trong xóm.
Hơn chục đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi đang bơi lội ở ven sông.
Khi đi tắm mỗi đứa trẻ cũng xách theo một cái thùng gỗ, nếu có mò được con nghêu hay con ốc nào sẽ bỏ vô thùng của mình, sau khi về nhà sẽ đập vỡ vỏ lấy phần thịt cho vịt ăn.
Những con vịt rất thích thức ăn này, ăn càng nhiều sẽ đẻ càng nhiều trứng.
Gà mái không thích ăn món này!
Mọi người trong xóm cũng vậy, tuy chúng đã luộc chín nhưng vẫn sẽ có mùi tanh và nồng nên rất khó ăn.
Với lại khi ăn vào sẽ cảm thấy đầy bụng và rất khó tiêu hóa.
Bối Bối cởi áo, nhảy xuống nước, hai tay chơi đùa với cây liễu.
Nước ở đây rất nông, chỉ tới đầu gối của Bối Bối, bên cạnh là một cây liễu lớn có thân to đến mức một người ôm hết, một phần rễ của cây liễu cắm sâu trong lòng sông, có một đứa trẻ khoảng ba hay năm tuổi đang ngồi chơi đùa bên cạnh gốc cây.
Bởi vì gần núi gần sông, nên mọi người ở đây đều biết bơi từ khi còn học tiểu học.
Xung quanh đều có người lớn quan sát nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bà nội Khương làm xong việc nhà, cũng lấy ghế ra ngồi ven sông.
Lúc này, Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ mới yên tâm chạy đi bơi lội.
Bối Bối bơi rất nhanh và giỏi, nhưng vì bé còn nhỏ nên chỉ có thể chơi ở vùng nước cạn.
Chơi đùa dưới sông được một lúc thì bọn trẻ bị gọi về, Bối Bối cũng bất đắc dĩ leo lên bờ, bà nội Khương dùng khăn tắm lau khô người, mặc quần áo sạch sẽ, chải tóc gọn gàng cho bé.
Đến tám giờ, mọi người lần lượt đi về nhà, Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ khoanh tay làm kiệu cho Bối Bối ngồi lên: “Nâng kiệu lên thôi.”