“Năm quả trứng, có hai lòng đỏ! Trứng của chúng ta ngon quá.
” Khương Chi Ngộ chạm vào cảm giác vẫn còn nóng, năm con gà mái lập tức vỗ cánh, hung dữ lao về phía cậu.
Khương Chi Ngộ vội vàng đặt trứng xuống đất: “ Thật là hung ác.
”
Gà mái nhà họ rất hung dữ, không một ai dám chạm vào trứng của chúng ngoại trừ Bối Bối, ngay cả bà Khương cũng không dám chạm vào, vì chúng sẽ mổ vào tay bà.
Đây là nhóm gà mái rất có sức chiến đấu!
Đây là sự tồn tại mà không một đứa trẻ nào ở trong làng dám khiêu khích có thể so sánh với hai con ngỗng trắng trong nhà đại đội trưởng!
Năm con gà mái kiêu hãnh bước qua cửa để tự mình kiếm thức ăn.
Bối Bối tiếp tục đi nhặt trứng vịt, năm con vịt năm quả trứng! Không phải hai lòng đỏ.
“Cũng giỏi lắm nha, ban ngày ăn nhiều một chút, tranh thủ sớm ngày đẻ trứng hai lòng đỏ nha!”
Khương Chi Ngộ mở hàng rào ra, năm con vịt đi đằng trước, thấy đám gà mái cũng đã ra ngoài, mới đóng hàng rào lại.
Bối Bối, “Vịt ơi, đừng đẻ trứng ở bên ngoài nhé.
”
Khương gia thôn sau có núi, trước có con sông quanh co khúc khuỷu, nhà nào cũng nuôi gà mái và vịt, cũng không cần lo chăn chúng ăn, vì chúng có thể tự đi bụi cỏ, hoặc xuống sống kiếm ăn.
Ruộng ở Khương gia thôn sản lượng không cao, sức lao động trong nhà cũng chỉ đủ miễn cưỡng no bụng, nguồn thu nhập lớn nhất chính là chính gà, trứng vịt cùng với rau trồng trong đất.
Bà nội Khương đang nấu bữa sáng trong bếp, ông nội Khương bưng chậu nước rửa mặt đổ ra sân, sau đó lại dùng chổi quét đi.
Bối Bối đặt rổ vào nhà bếp, sau khi chào hỏi với ông nội Khương thì cầm theo ấm nước hồ lô theo anh cả, anh hai ra bờ sông gánh nước, tưới nước cho rau nhà mình.
Đã hơn một tháng không mưa, rau hoa màu đều thiếu nước.
Rau của Khương gia vẫn xanh biếc, căn bản không bị khô hạn ảnh hưởng, là do hai anh em chăm sóc tốt, vừa tưới nước vừa bắt sâu, khi tan học về trên đường còn nhặt phân trâu để bón rau, khiến người khác nhìn mà thèm.
Bối Bối đến bờ sông, bé khom lưng rót đầy nước vào bình hồ lô, sau đó ôm bình đi theo sau hai anh trai cùng về nhà.
Chờ anh trai tưới nước cho rau, trong thùng không còn một giọt nước nào, cô bé giơ bình hồ lô lên như hiến vật quý, “Anh ơi, chỗ của Bối Bối còn có nước.
”
Khương Chi Hoài cười tủm tỉm khen, “Bối Bối giỏi quá, bên trong hồ lô còn quá trời nước luôn, cây cải trắng này có chút héo, chúng ta tưới cho nó nhé.
”
Bối Bối cong eo, dẩu mông nhỏ, đổ hết nước trong bình hồ lô xuống cây cải trắng, “Uống nước nhiều vào, khi nào mày lớn thì để cho Bối Bối và các anh trai ăn nhé.
”
Chờ tưới nước xong một lượt, ông nội Khương cũng ra gọi ăn sáng, Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ đi cất thùng nước, Bối Bối cũng treo bình hồ lô lên góc tường.
“Anh ơi, bay bay bay! ” Bối Bối duỗi tay nhỏ, hai anh trai tự giác mà cùng nắm tay cô bé, Bối Bối nhấc chân lên, được hai anh trai xách vào nhà chính.
Cô cười ha ha, bé thích nhất là chơi trò này.