Trong thôn vẫn còn náo nhiệt, nhà Khương Phú Cường bị một đám hỉ thước tập kích, ngoại từ ngậm đá ném và bị rải phân, bọn nó còn xốc cả mái nhà tranh của nhà Khương Phú Cường lên, trông cực kỳ lộn xộn và thê thảm.
Mẹ Cường Tử, Tiết Ngọc Lan cầm cây gậy trúc đánh nhau với hỉ thước, đáng tiếc, hỉ thước càng đánh càng hăng, thấy cơ hội thì mổ lên đầu mẹ Cường Tử.
Mọi người đứng ở xa xem náo nhiệt, sợ bị liên lụy, sợ hỉ thước ghi hận, nên đứng bên ngoài sân xem, dù sao cũng không chết người.
Chủ yếu là do duyên của người nhà Khương Phú Cường quá tệ, mọi người đều ghét bọn họ, còn nhà Khương Bình An có quan hệ tốt với nhà này lúc này cũng thân mình còn lo chưa xong.
Chị cả 12 tuổi của Khương Phú Cường, Khương Phú Vân dùng một miếng bánh bao để thu hút hai con ngỗng trắng nhà đại đội trưởng đến, ý muốn để hai con ngỗng trắng xưng bá trong thôn đuổi đám hỉ thước này đi, ngỗng trắng vừa đến cửa viện, mấy con hỉ thước lập tức vọt lại, ngỗng trắng vừa thấy không còn thức ăn, còn đụng phải một đám hỉ thước, ngẩng cổ đập cánh “cạp cạp” bỏ chạy.
Mọi người: “! ”
Triệu Hỉ Phượng tức giận: “Chuyện này cháu hỏi tôi chưa? Nếu ngỗng trắng nhà tôi sợ tới mức không thể đẻ trứng, thì tôi tính lên đầu nhà các người.
”
Khương Phú Vân sợ tới mức không dám hé răng.
Tiết Ngọc Lan kêu khóc: “Nhà tôi bị phá rồi, còn để tôi sống thế nào đây.
”
Triệu Hỉ Phượng cười lạnh: “Cô đừng gào, tôi không làm chuyện này, nếu ngỗng trắng nhà tôi không đẻ trứng, thì nhà các người đừng hòng có trứng vịt.
”
Khương Phú Vân: “Con ngỗng đó còn chưa vào nhà tụi con đã chạy rồi.
”
Triệu Hỉ Phượng lười phản ứng với tiểu bối, thật đúng là người một nhà mà.
Cuối cùng, ba Cường Tử mượn một dây pháo từ nhà kế toán, sau khi châm lửa pháo, một trận bùm bùm vang lên, cuối cùng cũng khiến hỉ thước doạ chạy đi.
Đuổi đám hỉ thước đi, Tiết Ngọc Lan ngồi trong sân khóc, thật sự là đã nhà dột còn gặp phải cơn mưa suốt đêm, còn chưa nhắc đến trong sân toàn là cứt chim và đá, nóc nhà phải sửa, tường cũng phải sửa, dây pháo còn phải trả, ngỗng trắng nhà đại đội trưởng bị dọa sợ còn tính lên bọn họ.
Mọi người khuyên nhủ: “Nhanh chóng dọn dẹp một chút đi, may là người không bị thương, hỉ thước cũng không mổ rau dưa trong ruộng, phòng ở và tường thu dọn một chút là được rồi.
”
“Cứt chim cũng được xem là đồ tốt, có thể làm phân.
”
“Sau khi nhà các người chạy, Hải Vinh cũng nói chạy ra bên ngoài đi, các người còn không nghe, haiz, bỏ đi.
”
Khương Hải Vinh là ba của Khương Chi Thư, cách gần nhà Khương Phú Cường, sợ bị tai hoạ, nên không cho ba con Khương Phú Cường chạy về nhà, nhưng hai người không nghe, cho rằng trốn trong nhà sẽ an toàn.
Ba Khương Phú Cường, Khương Vi Quốc khoé môi giật giật, hối hận đến mức ruột cũng xanh, ông ta còn tưởng Khương Hải Vi không có lòng tốt, kết quả…ông ta nhấc mũi giày đá vào mông Khương Phú Cường, Khương Phú Cường vội vàng bỏ chạy.
Lúc này, bốn anh em Khương Chi Hoài quay lại, mọi người đều thấy được hai con thỏ mập trên tay bốn người, là thịt đó.