Khương Hải Vinh còn chưa nói, đã nghe Khương Chi Ngộ ở bên ngoài la lên: “Bà nội, mau đến xem thỏ, bọn con bắt được thỏ.”
Bối Bối chạy vào phòng bếp, ôm chân bà Khương: “Bà nội, chúng ta ăn thịt thỏ cay tê.”
Bà Khương lấy bánh bao trong nồi ra, cầm muỗng múc canh rau dại: “Thỏ sao?”
Khương Hải Vinh khó chịu nhìn đồ ăn của nhà mẹ mình, nhưng ngày tháng ở nhà ông ấy cũng không tốt, có thể giúp cũng rất ít.
Bối Bối ngửa đầu nói: “Bọn con bắt được hai con thỏ mập, nhà chúng ta một con, nhà anh họ một con.
Bà nội, chúng ta ăn thịt thỏ.”
Bà Khương vội buông muỗng xuống, xoa tay, ôm Bối Bối đi vào sân, thấy con thỏ mập trong tay Khương Chi Ngộ, bà kinh ngạc: “Sao mập vậy? Phải 5,6 cân đó.”
Vội thả Bối Bối xuống, bà xách tai thỏ lên ước lượng trọng lượng: “Ôi, vẫn chưa được 6 cân.
Các con tìm được ở đâu vậy?”
Khương Chi Ngộ kể lại chuyện lúc trước lần nữa, Bối Bối bổ sung: “Bà nội, con thấy đó, con đứng ở xa đã nhìn thấy.”
Bà Khương nhìn chằm chằm mắt Bối Bối, một lần, hai lần bà còn không tin, nhưng đây là lần thứ ba.
Bé thật sự thấy được sao?
Trái tim bà bùm bùm như sắp nhảy ra ngoài, nhưng bây giờ không phải là thời gian để truy hỏi, Hải Vinh vẫn còn ở đây, bà nói: “Bối Bối còn nhỏ vậy đã cho bà nội được hưởng phúc rồi, tối nay chúng ta ăn thịt thỏ tê cay.
Buổi trưa hầm huyết thỏ ăn.
Chi Ngộ, đi lấy dao phay và chén men đi.”
Khương Chi Ngộ đi vào nhà bếp, Khương Hải Vinh cầm dao: “Để con.”
Bối Bối không dám nhìn, bé lấy tay nhỏ che mắt, nhưng vẫn để một khe hở giữa hai ngón tay, bé khẽ nheo mắt, tay Khương Chi Hoài che lên bàn tay nhỏ của bé: “Đừng nhìn.”
Khi Bối Bối có thể nhìn thấy, Khương Hải Vinh đã giết thỏ, lột da thỏ, bà Khương nói: “Đợi mùa đông làm khăn quàng cổ cho Bối Bối, rất ấm áp.”
Bà bưng chén huyết thỏ vào nhà bếp, bỏ muối ăn vào, qua một lúc thì huyết đông lại, bà lấy một ít dưa chua đi ngâm, một lát nữa làm dưa chua chung với canh huyết thỏ.
Ba người Bối Bối ngồi xổm bên cạnh Khương Hải Vinh nhìn thịt.
Bối Bối đưa tay sờ chân thỏ: “Thịt, thịt thỏ cay tê, chắc chắn cực kỳ ngon.”
Khương Chi Ngộ: “Chắc chắn sẽ ngon.
Hôm qua mới nói muốn ăn thịt, hôm nay đã có thịt thỏ ăn.
Bối Bối, miệng của em thật linh nha, em mau nói đi, em còn muốn ăn gì nữa?”
Chẳng lẽ ba ở trên trời biến thành thần tiên rồi?
Bối Bối vui mừng nói: “Em còn muốn ăn gà nướng.”
Một đám gà mái vừa đi kiếm ăn bên ngoài quay về chuồng nghỉ ngơi, đi đến bên cạnh Bối Bối thì nhìn chằm chằm bé, chắc là chúng nghe được lời bé nói, Bối Bối vội vàng sửa lời: “Em muốn ăn gà rừng nướng, gà mái nhà em rất quý, phải nuôi đến già.”
Gà mái mổ ruột thỏ trên mặt đất rồi đi.
Khương Hải Vinh vội vàng bỏ nội tạng thỏ vào trong bồn: “Những cái này bọn mày không được ăn, đều là đồ ngon hết.”
Gà mái vẫy cánh chạy tới vỗ vào tay Khương Hải Vinh, Bối Bối vội chạy lại ôm gà mái: “Bác cả đang giúp nhà chúng ta làm việc đó.”
Khương Hải Vinh cười: “Dữ thật, bác thấy đám gà mái này có thể đánh hỉ thước được đó.” Ông ấy lấy phần huyết trắng dính trên cổ thỏ ném cho gà mái ăn.
Khương Chi Ngộ: “Đó là đương nhiên, gà mái nhà bọn con có sức chiến đấu rất mạnh.”
Sau khi gà mái ăn xong, thấy không còn gì nữa, từng con vẫy cánh bay vào chuồng gà, chỉ có con gà mái to mập phải đi qua cửa hàng rào.
Khương Hải Vinh: “Còn biết bay sao?”
Bối Bối tự hào nói: “Đương nhiên, chúng còn đẻ quả trứng hai lòng đỏ đó.”
Sau khi Khương Hải Vinh xử lý thỏ con xong, lại rửa tay, sau khi ôm Bối Bối thì vỗ yếm nhỏ của Bối Bối: “Bác cả bỏ trong yếm con đồ tốt, đợi lát nữa đưa cho bà nội, bác về trước.”
Ông ấy lại đi đến nhà bếp: “Mẹ, con về đây.”
Bối Bối cúi đầu nhìn yếm của mình, thấy một xấp tiền hào, một hào, hai hào, bé a một tiếng: “Anh, anh xem.”