Nước ở hai bờ đầu ruộng gần cạn, không chạm tới cổ chân, bên trong nước bùn có cá chạch, khi làm không thể bắt, lúc này tan làm rồi, đám trẻ như một tổ ong chạy tới.
Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài cởi giày nhảy xuống, nước sông rất nông, dẫm vào đều là nước bùn, Bối Bối cũng xuống dưới, mới vừa vào, đôi chân nhỏ đã chìm trong nước bùn, bé cố gắng đi theo sau các anh.
Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài ngồi xổm xuống, đôi tay mò trong nước bùn.
Khương Phú Cường ở bên cạnh đã mò được cá chạch, nhìn anh em ba người cũng tới, cậu ta cực kỳ đắc ý nói: “Hôm nay vận khí thật tốt, mới đến đã mò được bốn con cá chạch, a, lại bắt được một con.
Chị, chị coi thùng gỗ, đừng để cá chạch chạy mất.
”
“Cường Tử, vận khí của anh tốt thật, tôi còn chưa bắt được con nào.
” Một người hâm mộ.
Khương Chi Ngộ: “Bốn con thôi mà cũng khoe khoang?” Đôi tay cậu lần mò, nghĩ thầm, nhất định phải bắt được nhiều cá chạch.
Bối Bối cong eo, kéo tay Khương Chi Ngộ ấn vào trong nước bùn, một con cá chạch xẹt qua trong tay cậu, hai tay Khương Chi Ngộ vớt cá chạch từ trong nước bùn lên.
Khương Chi Ngộ ném cá chạch vào thùng gỗ: “Một con.
”
Sau đó, dưới sự trợ giúp của Bối Bối, mỗi người Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài đều bắt được năm con cá chạch, trong thùng gỗ có mười con cá chạch, khiến đám trẻ choai choai hâm mộ, hận không thể giành lấy.
Mọi người cũng đi qua đây, cũng cảm thấy nơi này có rất nhiều cá chạch.
Rất nhanh, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài đã bắt được 14 con cá chạch, Bối Bối cũng không còn cách nào nhìn thấy cá chạch phía dưới nước bùn nữa.
Nhưng chỉ nhiêu đó cá chạch cũng đủ khiến mọi người hâm mộ, ghen tị rồi.
Khương Phú Cường tức tới mức bốc khói.
Khương Bằng An càng tức, anh ta mới bắt được một con, còn không đủ số lẻ của ba anh em Khương Chi Hoài, điều này chứng minh là vận khí anh ta không tốt.
Anh ta không hi vọng ba anh em Khương Chi Hoài có vận khí tốt.
Anh ta nhịn không được mà đá nước bùn ở chân, kết quả, không cẩn thận lại đụng phải thùng gỗ, thùng gỗ bị ngã, đợi khi anh ta nhấc thùng gỗ lên, thì con cá chạch duy nhất bên trong cũng chạy mấy, anh ta vội chạy vào nước bùn, nhưng cá chạch đã chạy mất rồi.
Đúng lúc Khương Chi Ngộ lại bắt được một con cá chạch: “Mau đưa thùng tới, con thứ 15 rồi.
”