Khương Chi Ngộ ném gà rừng vào trong thùng gỗ, một tay cầm gậy gỗ, một tay xách thùng gỗ, chạy nhanh như bay theo Khương Chi Hoài.
Sau khi ba người cách xa lùm cây mấy mục mét, mới bước chậm, ba người nhìn gà rừng trong thùng gỗ, nhịn không được mà cười to.
Lời gì cũng không cần nói, chỉ cần nhìn gà rừng là cảm thấy vui vẻ.
Khương Chi Ngộ sờ mặt: “Anh cười đau cả mặt, mà vẫn không nhịn được vui mừng.
”
Bối Bối cười tủm tỉm duỗi tay, tay nhỏ bắt đầu túm lông gà rừng: “Gà quay.
”
Khương Chi Ngộ: “Ăn ăn ăn, Bối Bối muốn ăn thế nào thì chúng ta ăn thế đó.
” Cậu cũng túm lông gà.
Đáng tiếc lông gà rừng có hơi chắc, giật nhưng không đứt.
Khương Chi Ngộ dùng sức mới giật đứt được một chút: “Với tốc độ này thì trời tối, chúng ta cũng không giật xong, phải dùng nước nóng để làm rời lông gà, về nhà đun nước ấm, hôm nay ăn gà quay.
”
Bối Bối kích động gật đầu: “Về nhà, về nhà, về nhà.
”
Khương Chi Hoài bỏ gà rừng ở phía dưới cùng, Khương Chi Ngộ lấy 5,6 quả trứng gà trừng từ trong túi đặt lên gà rừng, sau đó phủ rau dại lên, xách lên rất nặng.
Khương Chi Ngộ ôm Bối Bối: “Bối Bối, sau em có thể làm được vậy? Anh hai phải đi theo em ăn thịt rồi.
Em nói với anh xem cuộc đại chiến giữa rắn và gà rừng đi, con rắn đó làm sao giết chết gà rừng? Vừa rồi anh thấy gà mái không chảy máu, máu trên cỏ là của rắn? Gà mái chắc phải chiếm ưu thế chứ, tại sao cuối cùng vẫn bị rắn giết vậy?”
Khương Chi Hoài cũng rất tò mò.
“Rắn giả chết, lừa được gà mái, sau đó nhân cơ hội siết chết gà mái.
” Bối Bối kể rắn và gà đại chiến thế nào, và rắn chạy trốn ra sao.
Khương Chi Ngộ kinh ngạc la lên: “Có thêm kiến thức rồi, vậy mà rắn lại giả chết.
”
Khương Chi Hoài hỏi: “Sau đó em la một câu, thì rắn mới chạy, cách xa vậy, chẳng lẽ nó nghe được giọng nói của em?”
Bối Bối lắc đầu: “Không biết.
”
Khương Chi Ngộ nghĩ: “Dù sao thì Bối Bối của chúng ta cũng rất lợi hại.
” Cậu nhìn lên không trung, chắp tay trước ngực: “Ba, ba cũng cho con một đôi hoả nhãn kim tinh đi.
”
Bối Bối nhìn lên không trung: “Anh hai, trên núi có nhiều cây che rồi, ba chúng ta trên trời cũng không nhìn thấy được.
”
Khương Chi Ngộ: “Vậy về nhà anh nói lại.
”
Đợi xuống chân núi, gặp phải Bà Khương, bà cầm theo giỏ trẻ, đang đi cùng với mấy chị em nhặt rau dại, trong rổ đã để đầy rau dại.
Bối Bối chạy đến bên cạnh Bà Khương, sau khi chào hỏi với mấy bà khác, bé nắm tay Bà Khương: “Bà ơi, chúng ta về nhà thôi.
”
Khương Chi Ngộ nói: “Bà ơi, trời tối rồi, chúng ta về nhà đi.
”
Bà Khương nhìn ánh mắt vui vẻ của ba người, còn có nụ cười không ngăn được kia, sắc trời cũng tối, nhưng vẫn chưa đen, bà không nhịn được nhìn thùng gỗ của bọn chúng, chẳng lẽ lại có được món gì tốt?
Bà Khương nhấc giỏ lên, chào hỏi với mấy chị em, rồi nắm tay Bối Bối đi về nhà.
Vừa mới đi xa mấy mét, Bối Bối đã vui vẻ nói: “Bà ơi, Bối Bối muốn ăn gà quay.
”
Bà Khương thở dốc vì kinh ngạc: “Các con bắt được gà rừng?”
Gà rừng vừa hung bạo vừa khó tìm, cực kỳ khó bắt.
Khương Chi Ngộ kích động nói: “Gà rừng nặng 4 cân, cộng thêm 6 quả trứng gà rừng.
”
Bà Khương nhịn xuống, nhưng vẫn muốn xem: “Nào, đưa thùng gỗ cho bà xách.
”
Khương Chi Ngộ cười đưa thùng gỗ qua, cậu nhận cái giỏ trong tay Bà Khương, Bà Khương đưa tay sờ vào thùng gỗ, đụng đến gà rừng ấm áp ở phía dưới cùng, còn có mấy quả trứng.
Bà cũng không nhịn được cười theo: “Ngoan, cuộc sống này, có hi vọng rồi.
”
Bối Bối: “Bà ơi, gà quay.
”