Thập Niên 70 Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật


Thứ nhất bọn họ phần lớn đưa đến đứa nhỏ tuổi tác không hơn kém Tiêu Thiết Đản nhiều lắm, đều có năng lực tự gánh vác, còn có vài đứa nhỏ nửa lớn cùng Nhị Tráng trông đứa nhỏ.

Thứ hai, nơi này tầm nhìn rộng rãi, chỉ cần bọn nhỏ không chạy loạn, vài người có thể đem bọn nhỏ đều trông chừng.

Người trong đại đội biết hôm nay có chính sự, đương nhiên sẽ không dân theo gấu con không chịu quản đến.

Đừng nhìn Tiêu Thiết Đản ở nhà thế nào, nhưng cậu cũng thức thời nhất, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Nơi này người nhỏ tuổi nhất chính là Tiêu Cửu, nhưng mà, lúc này Tiêu Thiết Đản rất có phong phạm anh trai, vẫn luôn nắm tay Tiêu Cửu.

Tiêu Cửu cũng không vội, cô cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghĩ xem mình nên xuống tay từ đâu.

Các bạn nhỏ tìm mấy người bạn thân của mình tản ra chơi đùa, rất nhanh Tiêu Cửu đã phát hiện chú Nhị Tráng tuy rằng thảnh thơi ngồi đó, nhưng chỗ chú ngồi có thể nhìn thấy hoạt động của từng đứa nhỏ.


Tiêu Cửu thầm nghĩ, đại đội trưởng rất biết dùng người.

Nhưng mà, thế này cũng không ảnh hưởng đến cô, bởi vì phần lớn bạn nhỏ đều không có chơi ngốc, mà là cùng nhau đào rau dại, Tiêu Cửu có hơi cảm khái, kiếp trước khi tuổi này cô vẫn còn làm nũng ở trong lòng ba mẹ, ở chỗ này lại hiểu chuyện sớm, làm đủ khả năng giúp đỡ trong nhà.

Cảm khái thì cảm khái, chính sự cũng không thể buông xuống, Tiêu Cửu thừa dịp Tiêu Thiết Đản và Tiêu Cẩu Oa châm chọc lẫn nhau không thể vào núi sâu mở mang kiến thức, tìm một nơi hơi xa chút không có người, đưa lưng về phía chú Nhị Tráng, bắt đầu đưa dị năng vào mấy cây rau dại.

Rau dền phát triển mạnh gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó kết hạt, hạt giống rải rác và phát triển trở lại, trong một thời gian ngắn, đã có một mảnh nhỏ.

Mục tiêu hôm nay của cô đã đạt được gần một nửa, còn lại chính là chờ xem có động vật nhỏ nào tự chui đầu vào lưới hay không.

“Anh.

" Tiêu Cửu vừa gọi, Tiêu Thiết Đản đã bỏ lại bạn tốt chạy tới thăm em gái, khi nhìn thấy một miếng rau dại nhỏ trước mặt em gái, miệng cậu khiếp sợ thành hình chữ "O".


Nhưng mà, cậu rất nhanh khép miệng lại, không nói một lời từ trong túi áo của mình móc ra một túi vải, bắt đầu hái.

Cậu nhóc này thật là biết biết phòng ngừa chu đáo, Tiêu Cửu sợ hãi than, đứa nhỏ bây giờ quá giỏi, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, không được, nhập gia tùy tục, cô phải sửa!
Không bao lâu, một mảnh rau dại này cũng chỉ còn lại rễ cây, Tiêu Thiết Đản lại tìm kiếm một ít rau dại khác, Tiêu Cửu thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đợi một hồi lâu, rốt cục đợi được một con thỏ lén lút tới gần rau dại, cũng không biết Tiêu Cửu làm sao nhìn ra con thỏ người ta lén lút được.

Tiêu Cửu bất động, chỉ nhìn, sau đó thỏ bắt đầu gặm cuống rau dại, bạn học Tiêu Thiết Đản rất cố chấp với đồ ăn, những rau dại này tuy rằng còn thừa chút rễ cây, nhưng cơ bản đều ở trong bùn đất.

Con thỏ này lại vẫn cứ cố chấp gặm cuống như vậy, giống như gặm đất, tuy rằng Tiêu Cửu một lời khó nói hết, nhưng cũng khẳng định một suy đoán trong lòng cô: thực vật cô dùng dị năng thúc đẩy sinh ra rất có lực hấp dẫn với động vật cũng.

Không, nghiêm chỉnh nói lại chút, là cực kỳ có lực hấp dẫn!
Đây thật sự đúng là một tin tức tốt, trong lòng Tiêu Cửu vui vẻ, nhưng mà, có thể do nơi này có quá nhiều người, ngoại trừ con thỏ này thì không có động vật nhỏ khác tới.

Tiêu Thiết Đản đang quay đầu lại muốn nhìn xem em gái có ngoan ngoãn chờ cậu hay không, đã thấy cô ngốc nghếch ngây ngô nhìn thỏ cười!
Quả nhiên, em gái vẫn là quá nhỏ, không hiểu chuyện, loại thời điểm này, chỉ có cậu là đáng tin, cậu chạy tới làm ra động tác hổ đói vồ mồi đặt con thỏ ở dưới thân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận