Thập Niên 70 Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật


Nhìn ông nội và Thiết Đản đều đang bận rộn chuyện của mình, cô cũng bắt đầu tìm kiếm, cũng may vận may của cô không tệ, rất nhanh tìm được một ít cây tể thái đã rất già rất già.

Tiêu Cửu rất vui mừng, đây chính là thứ cô muốn, cây tể thái này đã kết hạt rồi.

Cô thử đặt tay lên cây tể thái, trong lòng âm thầm đọc "Thu!”
Quả nhiên!
Cây tể thái biến mất!
Tiêu Cửu gần như mừng đến phát khóc!
Ai có thể hiểu được suy nghĩ của cô chứ?
Là một người hiện đại, cô tuy rằng hiểu biết không sâu với niên đại này, nhưng phương hướng phát triển đại khái vẫn là biết.

Chuyện này đối với cô mà nói chỉ là bắt đầu, cô biết cuộc sống ở nông thôn sẽ luôn rất nghèo khó, vật tư cằn cỗi, mãi đến những năm 80 mới có thể từ từ tốt lên.


Mà cô, nếu như không có ngoài ý muốn sẽ vẫn sinh hoạt ở chỗ này, ở giữa còn có mười năm gian nan, nếu như không có dị năng, cô thậm chí không có dũng khí sinh tồn ở trong thời đại như vậy.

Hiện tại có không gian, cô rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sức lực của cô rốt cục cũng đủ.

Cô tự tin có thể giúp mình và gia đình vượt qua gian khổ năm sau.

Nhìn Tiêu Thủ Thành đang gom cành khô, nội tâm Tiêu Cửu bỗng nhiên sinh ra bội phục vô hạn.

Ở niên đại này ăn no mặc ấm còn là vấn đề này, ông ấy làm đại gia trưởng vẫn tiếp nhận mình.

“Ông nội, để cháu giúp ông.

" Cô nói.

Tiêu Thủ Thành cười nhìn về phía cô, khoát khoát tay: "Không cần, tự ông nội thu thập, cháu đi chơi đi, không được cách ông nội quá xa.

"
“Biết rồi ạ.


Tiêu Cửu thấy lão gia tử lại bận rộn, nghĩ đến thân thể nhỏ bé của mình đúng là không giúp được gì, làm không tốt còn sẽ thêm phiền, nên bắt đầu tìm kiếm rau dại mới.

Tìm thật lâu, chỉ tìm được mấy cây nấm sắp khô, không có thu hoạch gì khác, Tiêu Cửu cũng không nhụt chí, đang lúc cô còn muốn tiếp tục tìm, lại truyền đến tiếng lão gia tử gọi Tiêu Thiết Đản.


“Ông nội, anh trai đâu?”
Tiêu Cửu rất nhanh đi tới bên cạnh lão gia tử, lúc này cô mới phát hiện chung quanh không có bóng dáng Tiêu Thiết Đản.

"Nó khẳng định đi vào trong núi sâu, thằng nhóc này, không nên thả nó chạy loạn.

" Tiêu Thủ Thành có hơi ảo não, chính mình luôn suy nghĩ tới chuyện hạn hán, không xem trọng cháu trai, nếu như cháu trai có cái gì ngoài ý muốn, ông ấy nhất định sẽ không tha thứ chính mình.

Ông ấy giữ chặt tay Tiêu Cửu, nhìn dấu vết tìm lên núi.

Tiêu Thiết Đản đuổi theo thỏ đi tới phía sau một gốc cây đại thụ, phát hiện mình đuổi mất dấu thỏ, cậu có hơi mất hứng, đang muốn trở lại bên cạnh ông nội, lại phát hiện mình lạc đường.

Bốn phía không còn là một mảnh khô vàng khô ráo hiu quạnh, mà là cây xanh rợp bóng, đại thụ trước mắt cậu so với mấy người cậu còn tráng kiện hơn.

Cậu trong nháy mắt sợ hãi, nhớ tới chuyện ông nội và cha dặn đi dặn lại không cho cậu vào núi sâu.

Tưởng tượng mình có thể sẽ bị hổ lớn một ngụm ăn tươi, hoặc là bị sói tha đi trở thành sói con, Tiêu Thiết Đản kiên cường lau nước mắt, cậu phải trở về, trở lại bên cạnh ông nội.


Sau khi đi một đoạn đường, cậu phát hiện mình không tìm thấy đường, rốt cục, cậu nhóc bị phá phòng ngự, oa oa khóc lớn lên.

“Cứu với, ông nội, cháu không nghịch ngợm nữa, hu hu hu, cứu với!"
Từ sau khi Tiêu Cửu có dị năng, ngũ giác linh mẫn hơn người thường rất nhiều, cô loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng khóc của Thiết Đản, nhưng âm thanh quá xa, cô không phân biệt được nên tìm ở nơi nào.

Cũng may kinh nghiệm vào núi của Tiêu Thủ Thành phong phú, ông ấy căn cứ dấu chân và dấu vết cỏ cây bẻ gãy mới nhất phán đoán ra Tiêu Thiết Đản đi hướng nào.

Ông ấy nắm chặt tay Tiêu Cửu, cháu trai đã không thấy, cháu gái cũng không thể xảy ra chuyện.

Càng đi vào trong núi sâu, càng khó phân biệt dấu vết, cũng may, lúc này, Tiêu Cửu nhận ra phương hướng của Tiêu Thiết Đản.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận