Thập Niên 70 Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật


“Anh, nhân sâm! Mau đào đi!”
Đừng hiểu lầm, nhân sâm này không phải Tiêu Cửu lấy ra, là ánh mắt cô rất tốt, thật sự tìm được ở dưới tàng cây, đương nhiên, trải qua thời gian sáu năm, vườn nhân sâm trong không gian của cô đã có quy mô.

Nhưng, Tiêu Cửu không cầm nhân sâm ra ngoài nữa, chỉ là sẽ dẫn theo Tiêu Thiết Đản thỉnh thoảng "tìm được" các loại rau dại khác nhau, cho bàn ăn trong nhà thêm chút xanh mới, chờ sau khi hạn hán kết thúc, cô cũng không làm chuyện dư thừa nữa.

Nhưng, bởi vì rau dại xuất phát từ không gian, người Tiêu gia cũng sắp ăn được một hai năm, hiện tại thân thể họ đều rất tốt, ngay cả Tiêu Định Quốc lúc trước bị thương sắp chết cũng đã dưỡng về, chút di chứng cũng không có.

Không thể không nói, đây cũng là phúc báo của người Tiêu gia, nếu như bọn họ không thu dưỡng Tiêu Cửu, có lẽ sẽ không có chuyện cả nhà vui vẻ sau đó.

"Anh tới, anh tới, đây chính là thứ tốt, em khi đó tuổi còn nhỏ, khả năng không nhớ rõ, đây chính là đồ cứu mạng, cứu chả chúng ta đấy.


"
Tiêu Thiết Đản đã là bộ dáng thiếu niên, chỉ là năm bảy tuổi, bộ dáng cha cậu vô thanh vô tức nằm ở trên giường vẫn luôn ở trong trí nhớ của cậu, cậu đối với Tiêu Cửu ngoại trừ anh trai anh trai yêu thương em gái ra, còn có cảm kích thật sâu, cậu vĩnh viễn sẽ không quên ở thời điểm cậu tuyệt vọng bất lực nhất, là em gái kiên định nói với cậu: Chúng ta đi tìm nhân sâm, nhân sâm có thể cứu mạng cha.

Sau đó, bọn họ thật sự tìm được nhân sâm, cứu cha, người một nhà bọn họ đều rất cảm kích Tiêu Cửu, mặc dù khi đó Tiêu Cửu tuổi còn nhỏ có thể đã quên chuyện này, nhưng bọn họ đều vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.

Cậu tay chân lưu loát, cẩn thận từng li từng tí đào nhân sâm ra, còn bình luận: "Cây nhân sâm này hơi nhỏ, không lớn bằng cây năm đó cậu tìm được.

Chúng ta về thôi, tránh bị cha mẹ phát hiện chúng ta lại lên núi.

” Nói xong, hắn liền kéo Tiêu Cửu xuống núi.

Tiêu Cửu:! ! Anh, anh ruột, anh xác định?
Trên tay anh còn cầm chứng cớ, một cây nhân sâm lớn như vậy, cũng không thể nói cho cha mẹ đây là đào trong vườn rau sân sau chứ.

Tiêu Thiết Đản đặt nhân sâm ở trên bàn, nhanh chóng đi phòng bếp rót nước uống, khát chết cậu rồi, cậu bên này "ùng ục ùng ục" từng ngụm lớn rót nước, đầu kia Tiêu Định Quốc và Dư Mạch Tuệ tan làm về tới nhà.

Hai người đi vào nhà chính, nhìn trên bàn tùy ý đặt nhân sâm đầy bùn đất còn chưa xử lí, bọn họ quá quen thuộc với thứ này, lúc trước, là nhân sâm này cứu mạng Tiêu Định Quốc.


Hồi ức quá khứ hiện lên ở trong đầu, hai người gần như cùng kiểu ôm ngực: "Con gái, đây là! "
Tiêu Cửu lắc chân thờ ơ nói: "À, thứ này, lúc cùng anh trai lên núi chơi thì đào được.

"
"Cái gì! Tiêu Thiết Đản! Con lại dẫn theo em gái con lên núi!"
Vợ chồng Tiêu gia lập tức quên mất nhân sâm giá trị xa xỉ trên bàn, cầm chổi lông gà lên chào hỏi con trai.

Tiêu Cửu đối với chuyện này thấy nhưng không thể trách, mấy năm nay, chỉ cần hai anh em bọn họ không ngoan, người bị đánh đều là anh trai cô, a, cô cẩn thận suy nghĩ lại chút, anh trai cô hình như không phải đang bị cha mẹ đánh, thì là đang trên đường bị cha mẹ đánh.

Tiêu Cửu có hơi áy náy, bạn học Tiêu Thiết Đản là một anh trai tốt, cậu bị đánh, có một phần rất lớn hình như là vì cô?
Tiêu Cửu nghe thanh âm Tiêu Thiết Đản gào khóc thảm thiết, lương tâm nho nhỏ đau đớn chun chút, nhưng lập tức, cô lại thẳng tắp lồng ngực, cô cũng rất tốt với Tiêu Thiết Đản, thường thường lén lút cùng Tiêu Thiết Đản chia sẻ hoa quả trong không gian.


Tiêu Thiết Đản hiện tại tay chân linh hoạt, thân cao chân dài cũng có công lao của cô!
Đúng, chính là như vậy, cho nên, anh, anh bảo trọng, em gái ủng hộ tinh thần tới anh.

Tiêu Cửu thấy mình bị xem nhẹ, rón rén đứng lên, chuẩn bị trở về phòng mình, về phần nhân sâm, đó là anh trai đào, không liên quan nhiều đến cô.

"Tiểu Cửu!"
Bị bắt rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận