Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Đại Lực nhìn về phía Tô Cần: “Chú hai, hãy quản con trai của chú đi!”Tô Cần lại phớt lờ không đếm xỉa tới anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh hãy quản tốt con trai của mình đi!”Tô Đại Lực vô cùng ngạc nhiên, thằng em trai như khúc gỗ này lại biết phản kháng? Đây không phải là chuyện tốt gì cả.
Bà nội Tô nhìn cháu trai cả, lại nhìn cháu trai thứ hai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không khóc được.
Bà ta là người trọng nam khinh nữ, thái độ đối với cháu trai và đối với cháu gái là hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù cháu trai ở nhà thằng Hai không quan trọng bằng cháu trai cả của nhà thằng Cả, nhưng mà…Hai bàn tay của Tô Kiến Quốc nắm chặt lấy Tô Kiến Hoành, Tô Đại Lực ngăn nắm đấm của Kiến Binh lại, kéo tay của Kiến Quốc ra.
Tô Đại Lực nói: “Kiến Quốc, sao con có thể vu oan cho anh của con như vậy, còn không mau buông ra, xách anh con như thế, còn nói sao được.
”Đương nhiên anh ta biết trứng gà này không phải do nhà chú Hai lấy trộm, nói thẳng ra là không thể lấy được, bọn anh em Kiến Quốc cũng không giống kiểu người như thế, vậy nên rất có thể là con trai anh ta lấy, nhưng anh ta làm ba mẹ, sao có thể nhìn con mình bị người ta túm lấy, tất nhiên là phải bao che.
Bà nội Tô hỏi: “Kiến Hoành, là con ăn vụng?” Sâu trong lòng bà ta không dám tin, Kiến Hoành biết ăn trộm sao? Nếu thằng bé muốn ăn, không phải cứ nói với bà ta là được rồi sao? Bà ta có khuynh hướng tin rằng là nhà thằng Hai ăn trộm hơn.
Tô Đại Lực nháy mắt với Tô Kiến Hoành, Tô Kiến Hoành ngửa cổ hét lên: “Con không ăn vụng, em ấy đổ oan cho con.
”Bà nội Tô nhíu lông mày, lườm Tô Kiến Quốc nói: “Thằng hai, đây chính là thứ mà anh sinh ra sao? Tuổi còn nhỏ đã biết đổ oan cho anh họ rồi, lớn lên chẳng phải sẽ còn hư hỏng hơn nữa sao?”Tô Kiến Quốc đỏ mắt nói: “Nội, chính anh ta đã ăn vụng đấy!”Tô Kiến Hoành nói: “Vậy em có bằng chứng gì chứng minh anh là người ăn vụng không? Bản thân các em ăn vụng, còn vu oan cho anh, nội, em nó hư quá rồi.
”Bà nội Tô đứng thẳng dậy, cây chổi lông gà trong tay đã vung xuống người Tô Kiến Quốc: “Ai kêu cháu vu oan cho anh cháu này, tuổi còn nhỏ đã không học điều hay, sớm muộn gì cũng bị bắn chết!”Lục Tư Hoa nghe được, tức giận muốn nổ cả phổi, có người bà nội nào như vậy không, nguyền rủa cháu của mình, bản thân bà ta thì có gì tốt đẹp chứ?Đó là cháu ruột của bà ta, đâu phải là đứa cháu được nhặt về!Sắc mặt của Tô Cần tối sầm lại: “Mẹ!”Bóng tối trong phòng phủ lên mặt anh ấy, u ám đến nỗi nhìn không rõ sắc mặt, chỉ nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh ấy.
“Sao? Đau lòng hả?” Bà nội Tô cầm chiếc chổi lông gà đánh về phía Tô Cần: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó mà thôi, tuổi còn nhỏ đã biết làm ba cái chuyện đổ oan cho người khác, lớn lên chẳng phải sẽ thành quỷ xử bắn hay sao? Anh xem anh đã dạy ra cái thứ gì, toàn là cái thứ xỏ lá ba que, cháu trai ngoan của tôi đã bị anh cho thành cái gì!” Đánh Tô Cần xong lại tiếp tục đi qua đánh Lục Tư Hoa.
Tất cả là do con đàn bà này, chẳng những kéo thằng Hai về phe cô ả, mà giờ còn dạy cháu trai bà ta nói dối huyên thuyên, quả thật là một con đàn bà thâm độc.
Con đàn bà này, giữ lại ở nhà họ Tô cũng chỉ là tai họa, còn không bằng trực tiếp đánh chết cho xong.
Tô Cần lại đưa tay nắm lấy chiếc chổi lông gà, không cho chiếc chổi giáng xuống người Lục Tư Hoa, cặp mắt kia gắt gao trừng mắt nhìn bà nội Tô.
.