Trong khi đang ăn, cô chợt cảm thấy có gì đó rất lạ.
Đó là cảm giác bị theo dõi.
Cô ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy phía dưới dưới bức tường của tòa nhà cũ kỹ và tối tăm có một thùng rác mơ hồ, một cái đầu thò ra từ phía sau thùng rác.
Đó là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, rất gầy và hơi đen, duy chỉ có đôi mắt là vừa đen vừa sáng, giống như một đôi mắt sói trong đêm tối, tràn đầy khát vọng.
Diệp Thiên Hủy rất quen thuộc với ánh mắt này, cô đã từng nhìn thấy trong mắt những đứa trẻ rày đây mai đó và trong ánh mắt của những người lính đói khát.
Theo ánh mắt của cậu bé, Diệp Thiên Hủy nhìn về chiếc bánh Bà Xã duy nhất còn sót lại trong tay cô.
Sau khi bị Diệp Thiên Hủy phát hiện, cậu bé mím môi, sau đó mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Diệp Thiên Hủy trầm mặc một lát, mới nói: "Em muốn ăn không?"
Cậu bé không nói gì.
Diệp Thiên Hủy bổ sung: "Thật ra tôi đã đói bụng từ lâu rồi, 4 cái bánh Bà Xã này là tôi dùng nắm đấm giành được đấy.
Hiện giờ tôi đã ăn 3 cái, cũng không đói lắm.
Nếu như em đói bụng thì tôi cho em.”
Nói xong, cô đứng dậy, gói chiếc bánh Bà Xã cuối cùng vào túi nilon rồi đặt trên thùng rác.
Sau đó cô không nói gì nữa và bỏ đi.
Khi cô đi đến bên cạnh ngôi nhà ngói, đang định quay người lại thì một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô: “Cảm ơn.”
Đối phương nói tiếng phổ thông nhưng có chút giọng của người miền Tây đại lục.
Giọng nói rất khàn, tựa như cát trên sa mạc, khô đến mức không có chút hơi ẩm nào.
Diệp Thiên Hủy không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.
***
Chuyện này rõ ràng đã trở thành vấn đề lớn, lượng lớn người đi qua tòa nhà như dòng nước màu vàng, dày đặc phun trào, sau đó dần dần tản ra.
Cứ thế màu xám bụi đất và màu vàng đất hòa quyện vào con đường phồn hoa của Hồng Kông.
Mọi nhà trong khu vực đều khóa cửa nhưng người đi đường vẫn cố gắng gõ cửa nhà ai đó để xin chút đồ ăn.
Cũng có một số tòa nhà, người dân sẽ ném bánh mì và quần áo qua cửa sổ, những thứ này sẽ bị cướp ngay lập tức, nên mọi người sẽ đổ xô vào tòa nhà và không rời đi, người dân đương nhiên sẽ có chút sợ hãi bèn không dám vứt chúng nữa.
Chính quyền Hồng Kông rõ ràng không thể tiếp nhận nhiều người như vậy nên chính quyền địa phương đã cử cảnh sát và binh lính Gurkha đến để duy trì trật tự.
Vụ việc đều được đưa tin trên đài phát thanh và truyền hình, đâu đâu cũng có thể nghe thấy các cuộc thảo luận khắp đầu đường cuối ngõ.
Diệp Thiên Hủy trốn trên nóc một tiệm bánh, thừa dịp không có ai xung quanh liền lấy trộm một ít bánh mì và bánh quy, cô còn lấy một ít nước uống và để lại cho họ 2 đô la Hồng Kông.
Sau khi lấy được những thứ này, cô lẻn lên tầng hai của một hiệu thuốc khác, trốn trên gác mái để quan sát tình hình bên ngoài.
Hiện tại đông đảo người dân đổ xô vào, chính quyền Hồng Kông đã phái lượng lớn cảnh sát đến trục xuất những người này, trong hoàn cảnh như vậy, dù cô có thông minh đến đâu cũng vẫn có nguy cơ nhất định.
Vì vậy, cách tốt nhất là tránh xa đầu ngọn gió, sau khi một lượng lớn người bị trục xuất, chính là lúc cảnh sát địa phương thả lỏng cảnh giác nhất, cô có thể cố gắng tiến vào đồn cảnh sát trên đường ranh giới và hưởng chính sách phản kháng.
Tất nhiên, ở đây cũng có rủi ro, đó là cơ quan chức năng có thể bất ngờ ban hành luật mới nhằm cấm chính sách phản kháng.
Diệp Thiên Hủy cắn một miếng bánh trứng vừa mới ăn, món bánh trứng này mới ra khỏi lò, hương vị đặc biệt thơm ngon, rất hợp với trà sữa.
Vừa ăn như thế, cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ qua khung cửa sổ hẹp.
Các tòa nhà ở Hồng Kông dày đặc san sát nhau, cô chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao nhỏ được cắt ra bởi những tòa nhà có độ cao khác nhau, miễn cưỡng được 3, 5 ngôi sao.
Dưới bầu trời đêm, người ta mang theo gia đình, rúc vào góc, hoặc khóc hoặc nói nhỏ, đám đông tràn ngập tuyệt vọng.
Diệp Thiên Hủy nhìn không nổi nữa.
Kiếp trước, cô đã chứng kiến thiên tai chiến loạn, chiến tranh, bách tính hoạn nạn, trái tim cô đã trở nên thật lạnh lùng và cứng rắn.
Nếu không thể lật ngược tình thế, cô sẽ không có thêm chút tình cảm dư thừa nào để “buồn gió thương trăng”.