Bầu không khí tràn ngập giàu lòng nhân ái mộc mạc của con người, những người dân tội nghiệp trên xe tải lần lượt được người dân địa phương đưa đi, hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát.
Diệp Thiên Hủy im lặng ở bên cạnh quan sát tất cả những điều này.
Có thể là vì cô có ký ức kiếp trước, hoặc cũng có thể là kiếp này sự xa lánh và phòng bị của "mẹ" cô đã sâu tận xương tủy, nên đời này cô chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là tình thân, hay tình bạn nào cả.
Cô thờ ơ với thời đại này, cũng không có quá nhiều cảm giác dung nhập mạnh mẽ.
Tương tự như việc đến Quảng Đông và Hồng Kông vậy, cô không hiểu tiếng Quảng Đông, hoàn toàn xa lạ.
Bởi vì chưa quen nên trong tiềm thức bạn sẽ cảm thấy đó là một loại người khác, chỉ là một tấm màn che phủ thế giới này mà thôi.
Giống như lúc cô bày mưu hành quân trên bản đồ chiến đấu, núi non cắm trại khắp nơi, trong tay cô chỉ là quân cờ, có thể lật tay thành mây trở tay thành mưa.
Cho nên, mặc dù cô nhìn thấy bọn họ nhưng không hiểu, cũng sẽ không có chút đồng cảm nào với họ.
Nói cách khác, hầu như không có thứ gì có thể khơi dậy những cảm xúc sâu sắc trong lòng cô.
Nhưng nhìn cảnh tượng này, cô có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, cô sẽ liên tưởng đến một số cảnh tượng ở kiếp trước, những chuyện đã khiến cô đau buồn, khiến cô hăng hái, khiến cô phải cầm trường đao một nắng hai sương bôn ba vạn dặm.
Cô thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được huyết dịch “ngủ yên” đã lâu trong cơ thể mình đang dần tăng nhiệt độ.
Diệp Thiên Hủy nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm.
Giờ phút này, cô thật sự cảm giác được “Diệp Thiên Hủy” chưa chết, “cô” nhảy xuống biển cũng không chết.
Cô chắc chắn vẫn còn sống.
***
Dưới áp lực của dư luận mạnh mẽ từ người dân địa phương, chính quyền cũng nhận thấy việc bắt giữ, trục xuất không được lòng dân nên đã thay đổi chính sách và bắt đầu xây dựng các khu tái định cư.
Họ cung cấp gỗ và bắt đầu xây dựng những ngôi nhà gỗ trên núi hoặc trong những không gian rộng mở để làm nơi ở cho những người này.
Diệp Thiên Hủy hơi thu dọn hành lang bỏ hoang nơi cô đang ẩn náu cho đến khi không còn dấu vết của người ở đó, sau đó cô tránh khỏi đám đông trong tòa nhà và lặng lẽ hòa vào đám đông.
Cảnh sát địa phương sẽ phát đồ ăn, bánh quy hoặc cháo cho họ, Diệp Thiên Hủy cũng uống cháo được phát miễn phí.
Kỳ thật mấy ngày nay Diệp Thiên Hủy vẫn luôn ăn bánh mì, bánh trứng và các loại bánh quy, lúc đầu cô còn thấy chúng rất ngon nhưng lâu dần thì cổ họng rất khó chịu, miệng cũng quá khô.
Bây giờ có thể uống được ngụm cháo trơn mềm, đương nhiên là một món ăn ngon rồi.
Đáng tiếc là cháo này mặn quá, mặn đến khó chịu song cô vẫn phải kiên trì uống.
Sau đó, Diệp Thiên Hủy hòa vào đám đông, đi theo mọi người và xếp hàng để đăng ký tên.
Tuy nhiên, khi phiếu ăn miễn phí được phát ra, Diệp Thiên Hủy vẫn chưa nhận được, trong tay cô chỉ có chưa đến 1000 đô la Hồng Kông, thực tế số tiền này đủ để cô ăn uống, có lẽ còn có thể thuê được một căn nhà rẻ tiền, không cần phải tranh giành miếng ăn này với mọi người.
Chẳng qua cô muốn có một thân phận hợp pháp nên mới phải theo mọi người làm thủ tục mà thôi.
Lúc này, các dãy nhà gỗ đã được xây dựng, rất đơn sơ, thường làm bằng ván gỗ hoặc tôn, cũng có điện, nước, nhà vệ sinh công cộng.
Tuy nhiên, rõ ràng là những người chiếm đất này không đủ sống, chính quyền địa phương cũng không có việc gì làm, họ không có nhân lực để làm việc này nên cung cấp cho mọi người tấm sắt, ngói amiăng, dây thép gai và ván gỗ… để cho bọn họ tự xây dựng chỗ ở.
Kết quả là một lượng lớn người dân nhận được vật liệu và xây dựng những khu nhà lấn chiếm ở rìa thành phố hoặc các vùng miền núi.
Đương nhiên, những căn nhà và vật liệu xây dựng này sẽ ưu tiên cho những người có gia đình, một mình cô có thể tự nuôi sống bản thân, có thể ngủ ở bất cứ đâu, cô đương nhiên không muốn tranh giành cơ hội này với người khác.
May mà cuối cùng cô cũng nhận được giấy chứng nhận cư trú, tuy không phải là tư cách chính thức nhưng điều đó có nghĩa là cô có thể xuất hiện hợp pháp ở đây và tự do làm một số công việc.
Cô biết rất rõ rằng bất cứ lúc nào người ta cũng cần một tấm bằng nhỏ như vậy, giống như ở thời đại của cô cần có văn điệp mới được thông hành ra ngoài, thì đại lục cũng thế, cần có thư giới thiệu và giấy chứng nhận của chủ lao động, đương nhiên cũng cần bằng chứng cư trú ở đây.