Cô nghe xong tự nhiên cảm ơn, lập tức cùng bà lão đạt thành thỏa thuận, cô lấy ra một “con cá áo đỏ” đưa cho bà lão, xem như định cư ở đây rồi.
Cô không có chăn ga gối đệm cũng không có quần áo, nhưng không sao cả, có một nơi che mưa che gió cũng tốt.
Sau khi ổn định chỗ ở, cô lại nhìn xung quanh, nơi này nấu ăn ở hành lang, nhà vệ sinh và phòng tắm dùng chung, tất nhiên điều này đối với cũng cô không quan trọng lắm.
Cô muốn trở nên giàu có và kiếm được nhiều tiền nên sống ở đây chỉ là một giải pháp tạm thời, có thể ngủ nghỉ là được rồi.
Cô cũng phát hiện ở đây có một đám đông hỗn tạp, có già có trẻ, có thằng láu cá nguy hiểm, đương nhiên có một số người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, rõ ràng có động cơ mờ ám khác.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Dù sao cô đã quyết định người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu ai dám tới khiêu khích cô, cô sẽ đánh họ một trận và lấy tiền của họ.
Chắc chắn sẽ lấy một cách công khai và hùng hồn!
Cô hỏi lại lần nữa và mua khăn tắm, bộ đồ giường, hai bộ quần áo đơn giản để thay, tất nhiên là còn cả một số đồ vệ sinh cá nhân ở cửa hàng tạp hóa gần đó.
Cô hỏi ông chú bên này, lại mua ống nhổ và mùng.
Những thứ này khiến cô tốn rất nhiều tiền nhưng sau khi mua chúng, cô thực sự cảm thấy như mình đang ổn định cuộc sống.
Cô xách đồ đi về, vừa đến hành lang đã thấy mấy ông chú đang trò chuyện ở đó, hình như đang bàn chuyện "đua ngựa".
Diệp Thiên Hủy cố ý giảm tốc độ, dỏng tai lắng nghe.
Có vẻ như người chú kia là một người mê ngựa kỳ cựu, trên tay cầm một cuốn sách về ngựa và một cây bút, dùng ánh sáng mờ ảo của cửa hàng bên cạnh để tính toán tỷ lệ cược.
Ông ta rất quen thuộc với con ngựa đó, cái gì mà “siêu tốt”, gì mà “bộc phát”, nghe có vẻ như đều là những chú ngựa nổi tiếng đã thắng nhiều lần liên tiếp.
Ông ta còn nhắc đến một người đàn ông tên Kha Chí Minh: “Uầy, Kha Chí Minh cũng thi đấu nữa nè, anh ta thắng chắc.”
Một thanh niên bên cạnh nghe vậy thần bí nói: "Ông có nghe nói ‘mẹo ngầm’ gì không? Tôi muốn mua được không?”
Ông chú xua tay lắc đầu: “Cậu không hiểu thì đừng có mua, đua ngựa đừng nên đọc mấy mẹo ngầm gì đó, phải dựa vào bản thân.”
Diệp Thiên Hủy đứng ở một bên nghe hồi lâu, biết ông chú họ Tôn, bác Tôn đã nghiên cứu đua ngựa mấy chục năm, hiển nhiên rất hiểu rõ.
Mẹo ngầm này dường như là một “bí kíp” vậy, giống như tin đồn, được các chuyên gia đua ngựa có kinh nghiệm phân tích và bán cho người dân bình thường để kiếm tiền.
Cô chăm chú lắng nghe và biết được rằng trường đua ngựa của Câu lạc bộ đua ngựa có thể mở cửa cho công chúng, người dân bình thường có thể xem qua hàng rào, tất nhiên việc này phải trả phí và phải tuân thủ một số quy định an toàn nhất định.
Rắc rối là rắc rối, miễn có thể xem là được.
Cô nghe xong liền xách đồ về, trời đã rất khuya không biết thời gian nào rồi, nhưng xét theo sao ngày hôm đó thì chắc hẳn đã khoảng 10 giờ tối.
Cô chạy vào nhà vệ sinh để tắm.
Phòng vệ sinh này đương nhiên là dùng chung, rất nhỏ, tối đa chỉ có thể chứa bốn năm người, hơn nữa cũng chỉ có ba vòi hoa sen, rõ ràng là vào giờ cao điểm phải xếp hàng dài.
Cũng may mà giờ này không có nhiều người.
Diệp Thiên Hủy tắm rửa cẩn thận, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, còn dùng sữa tắm.
Sữa tắm có mùi hoa nhài, Diệp Thiên Hủy cảm thấy có chút nghẹn, cô không thích mùi hương này, chẳng qua cũng ráng nhịn được..
Đối với cô bây giờ, loại sữa tắm hoa nhài này mang ý nghĩa ổn định, thư giãn và là bằng chứng cho thấy cuối cùng cô cũng được sống như một con người, thay vì bị truy đuổi và đánh đập hay lén lút trốn vào cầu thang bỏ hoang.
Tắm xong, cô dùng khăn quấn mái tóc ẩm ướt của mình trở về phòng, khi gió thổi qua, Diệp Thiên Hủy cảm thấy ớn lạnh, lập tức sảng khoái.
Mấy ngày nay, đầu tiên là cô ngâm mình trong nước biển, sau đó trốn hết chỗ này đến nơi kia, sống như kẻ ăn xin, bây giờ rốt cuộc được sạch sẽ thoải mái, thậm chí cô còn cảm thấy được mùi hoa nhài trên người thơm hơn nhiều.
Toàn thân thơm ngát, hehehe!
Cô bước vào phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, ném người lên giường rồi thoải mái nằm đó, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về những lời vừa nghe được.