Lâm Thù mở to đôi mắt đẹp trong veo như nước, chị dâu cả nhìn thì ngốc, chị dâu hai có vẻ gian xảo, đừng tưởng rằng cô không biết cô ta trở về sớm là muốn xem trò cười của cô.
Vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác kia cả người mù cũng nhìn ra đó có được không?
Chị dâu cả Lục nói: "Vợ thằng hai, vợ thằng ba nấu cơm xong rồi, em không cần lo lắng.
"
Chị dâu hai Lục: "!"
Chị con mẹ nó, tôi ghét nhất là người ta gọi tôi là vợ thằng hai đấy!
Đảo mắt nhìn Lâm Thù ở đó cười như không cười nhìn cô ta, cô ta càng giận mà không có chỗ trút, lập tức muốn bắt chẹt Lâm Thù giống như lúc trước.
Cô ta cười như không cười nói: "Vợ thằng ba, trông thì có vẻ cơ thể em không sao ha.
Chị và chị dâu cả làm việc mỗi ngày quả thật rất mệt, em ở nhà ngoài nấu cơm cũng không có việc gì.
Chỗ chị có mấy đôi giày, mấy ngày hôm trước em có chuyện không dậy nổi, chị cũng không có mặt dày mà làm phiền em, em xem! "
Cô ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, nguyên chủ có không vui đi chăng nữa thì cũng phải nén ấm ức mà khuất phục nói ra một câu: "Chị dâu hai, vậy chị lấy ra đi, em làm giúp chị.
"
Cho dù nguyên chủ không chủ động cũng không được, chị dâu hai Lục sẽ ép cô chủ động, dám không chủ động thì mở miệng kêu cô làm.
Nguyên chủ dễ xấu hổ lại không chịu nổi đưa đẩy phức tạp như vậy, bởi vì chị dâu hai Lục biết dùng những lời như bủn xỉn, keo kiệt, giữa chị em dâu với nhau vân vân để ép buộc cô.
Da mặt của nguyên chủ còn mỏng hơn tờ giấy, người khác nhìn một cái bĩu môi một cái là có thể đâm xuyên qua cô, huống chi là từ ngữ giống dao nhỏ như vậy?
Lâm Thù liếc mắt đã nhận ra ý của chị dâu hai Lục, cô gật đầu nói: "Chị cứ lấy ra đi.
"
Chị dâu hai Lục nhanh chóng lấy mấy tấm vải lẻ quay lại: "Chị nhớ chỗ em có vải dán* đã làm xong, giúp chị làm một đôi mới đi.
" Cô ta giơ chân lên cho Lâm Thù xem: "Em xem giày của chị nè, đã hỏng hết rồi, mấy ngày trước trở về mừng thọ cho mẹ chị đám chị em đều chê cười chị, nói nhà họ Lục chúng ta nghèo đến mức không mang nổi giày.
"
(*Dùng vải vụn, vải cũ hồ thành miếng, có thể dùng để làm vải đế giày.
)
Thế này là không chỉ kêu nguyên làm làm giày cho, mà còn muốn cô bỏ vải ra.
Cô ta nói như vậy, nguyên chủ có không vui đi nữa cũng phải đồng ý.
Dù sao cũng không thể để nhà họ Lục mất mặt được đúng không?
Nhưng trên thực tế chính bản thân nguyên chủ còn đi giày cỏ.
Ừm, vải làm giày đều bị chị dâu hai đòi hết rồi.
Lâm Thù thấy vải vóc quen mắt, vừa hay, nếu như chị dâu hai trả về thì cô sẽ làm giày cho mình mang.
Chị dâu cả Lục đang gặm bánh bột ngô: "Vợ thằng hai, vợ thằng ba còn đang bệnh đấy, tạm thời em đừng sai khiến nó nữa.
"
Trong lòng chị dâu hai Lục mắng chị dâu cả Lục một trận: "Vợ thằng ba cam tâm tình nguyện mà, ha.
"
Lâm Thù: Chị ha cái gì mà ha? Tôi cảm ơn chị đưa tôi vải làm giày mang.
Cô học dáng vẻ ấm ức của nguyên chủ: "Haiz, cũng không thể để chị dâu cả và mẹ mất mặt theo đúng không? Chị dâu hai, chị dứt khoát lấy đôi chưa làm xong kia tới luôn đi, em làm luôn cho chị.
"
Chuyện tốt phải thành đôi!
Hai đôi tôi đổi lại mang!
Chị dâu hai Lục vô cùng đắc ý, nhanh chóng lấy đế giày, mặt giày tới hết.
Sự chú ý của chị dâu cả Lục bị rau trộn bí rợ trên bệ hấp dẫn, gắp một đũa nếm thử, trong miệng chẹp chẹp: "Vợ thằng ba, em làm món này là món gì vậy, không dễ ăn lắm.
"
Không dễ ăn?