Không được, phải làm cho cô trắc trở, để cuộc sống của cô khó khăn hơn một chút mới được.
Thế là ông trời cho cô một giấc mơ tiên tri, báo trước rằng bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, cô sẽ xuyên không về những năm 70.
Lâm Thanh Vũ đọc tiểu thuyết nhiều, lại có cả không gian, nên tin rằng giấc mơ tiên tri này chắc chắn là thật.
Sắp xuyên không, coi như sắp chết ở thời đại này rồi, nhà cửa cũng không có, việc đầu tiên cô làm là trang hoàng lại căn biệt thự trong không gian bằng đủ loại đồ nội thất và thiết bị điện tinh xảo.
Sau đó rao bán căn biệt thự bên ngoài, rồi bắt đầu kiểm kê kho hàng trong không gian, ngừng livestream bán hàng, còn bay ra nước ngoài mua thêm một chuyến hàng.
Sau khi mua hàng về nước, cô lại dùng số tiền bán nhà đi khắp nơi thu mua vật tư.
Ba món đồ lớn thời đó rất hot, ghi nhớ, đến nhà máy đặt hàng! Mỗi loại một nghìn chiếc xe đạp và máy may, hai nghìn chiếc đồng hồ.
Thời đó rất thiếu lương thực, tích trữ lương thực thôi, mua hàng tấn gạo, mì, đường, dầu, mua hàng xe vải, bông.
Đủ loại đồ dùng sinh hoạt chất đầy kho, kho lạnh dưới lòng đất cũng đầy ắp hải sản và đồ hun khói.
Sau khi thu mua xong vật tư, cô đổi hết số tiền tiết kiệm một chục triệu còn lại thành vàng, tổng cộng năm mươi hai cân vàng.
Cuối cùng, cô thấy trong ví còn năm nghìn rưởi tiền lẻ, cô cũng không bỏ qua!
Cô liền dùng năm trăm đồng mua tem phiếu và tiền thời kỳ mình mơ thấy xuyên không đến trên mạng.
Có quá nhiều loại tem phiếu, cô không có thời gian xem kỹ, hình như có khoảng hai trăm đồng tiền mặt.
Năm nghìn còn lại, cô mua hai mươi con lợn con, năm mươi con thỏ giống, năm mươi con gà con thả lên núi trong không gian.
Trên núi có cây ăn quả, ruộng có lúa, có rau, kho có vật tư, biệt thự có vàng, cô - Lâm Thanh Vũ - còn thiếu gì nữa?
Lâm Thanh Vũ nghĩ đến đây liền vội vã chạy về chuồng bò chỗ cô ở, trước tiên kiểm tra xem không gian có đi theo không, nếu không gian không đi theo thì sau này cô chỉ có nước dùng nước mắt chan đất mà ăn.
Mấy cụ già trước đây đã về thành phố hết rồi, bây giờ cả chuồng bò chỉ còn lại hai con bò và một người.
Đại đội trưởng không dám giao việc chăn bò cho Lâm Thanh Vũ, dù sao ruộng đồng hơn một trăm mẫu của thôn Lưu Gia hoàn toàn dựa vào hai con bò này để cày cấy.
Bò già chính là bát cơm của họ, sao có thể giao cho một cô gái được?
Lâm Thanh Vũ nhìn chuồng bò dột nát trước mắt, chết tiệt, bốn bề không có tường!
Họ tùy tiện dựng cho cô một cái giường giống như giàn dưa hấu, xung quanh giường được che bằng rèm rơm.
Hai con bò bị xích vào hàng rào cách giường vài mét.
Đây là chỗ cho người ở sao? Đến gia súc còn ở tốt hơn cô.
Không được, cô phải nhanh chóng nghĩ cách dọn ra khỏi chuồng bò mới được.
Lâm Thanh Vũ thấy không có ai, liền vén rèm rơm lên, ngồi trên giường, dùng ý niệm cảm nhận không gian.
"Vào!"
"Vào!"
Chết tiệt, không gian không đi theo sao?
"Vào!"
Thân thể Lâm Thanh Vũ lóe lên rồi biến mất khỏi giường.
May quá, may mà không gian vẫn còn…