Cô thò tay từ trong không gian ra, đặt điện thoại và loa mini xuống gầm giường của bọn họ.
"Tr…ả…m…ạng…l…ại! Tr…ả…m…ạng…l…ại…"
"Kiến Kiến, Kiến Kiến, có ma, có ma…"
Lúc này, người đàn ông mới sực tỉnh, ngôi nhà này thật sự có ma, sợ hãi đến mức run bắn người, lăn lóc xuống đất.
"Đi thôi, chúng ta mau đi thôi! Nhà này có ma…"
Người đàn ông vội vàng bò dậy, vơ lấy mấy bộ quần áo trên giường rồi chạy ra ngoài.
Người đàn ông vừa đi, người phụ nữ vội vàng ôm lấy số quần áo ít ỏi còn lại trên giường, cuống cuồng nhảy xuống đất…
Lâm Thanh Vũ cười thầm, người phụ nữ kia đã có chồng, người đàn ông kia lại là người quen ở khu thanh niên trí thức, tại sao hai người này lại dan díu với nhau được nhỉ?
Hai người trần truồng ôm một đống quần áo chạy ra ngoài, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng ma kêu nữa mới sực tỉnh, bây giờ bọn họ không chỉ trần truồng mà còn quên cả đi giày, quần áo cũng ôm nhầm.
May mà nơi này hẻo lánh, đến tối muộn cũng chẳng có ai đi qua, nếu bị người ta phát hiện thì tiêu đời! Không bị dìm chết đuối thì cũng bị tố cáo tội ngoại tình.
Nhà của bà cụ Lưu nằm dưới chân núi, trên núi toàn là mộ, phía sau nhà là một rừng tre lớn, gió bắc thổi qua khiến rừng tre xào xạc, âm u như một bầy ma quỷ đang nô đùa.
"Em yêu, đưa quần áo cho anh.
"
"Của anh đây, Kiến Kiến, anh vào lấy giày cho em với.
"
"Mặc quần áo xong rồi chúng ta cùng vào lấy!"
Lâm Thanh Vũ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bên ngoài, liền bật cười.
Cô nhặt hai đôi giày dưới đất ném ra ngoài.
"Á! Có ma!"
Đợi hai người đi khỏi, Lâm Thanh Vũ nhặt điện thoại và loa mini dưới gầm giường lên, mò mẫm trong bóng tối quay về chuồng bò.
Lương thực dự trữ mùa đông của nguyên chủ bây giờ chỉ còn nửa bao ngô, hơn hai mươi cân khoai lang, và mười mấy cân lúa mì chưa xay, rồi… rồi hết!
Chẳng trách cô ngày ăn hai bữa mà vẫn không no, chỉ chút đồ ăn này thì làm sao đủ đến cuối năm khi chia lương thực?
Nguyên chủ đúng là đáng thương!
Ba mươi đồng mà Lý Tú Châu bồi thường, cô đã đưa cho chú Lưu Gù hai đồng, Đại đội trưởng hai mươi đồng, bây giờ chỉ còn lại tám đồng.
May mà lúc trước cô đã mua được hai trăm đồng tiền giấy thời này trên mạng.
À đúng rồi, còn có một đống tem phiếu nữa, Lâm Thanh Vũ leo lên giường, rồi vào không gian.
Cô lấy hộp sắt đựng tem phiếu ra xem, phiếu thịt heo, phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu đường, phiếu bông, phiếu vải, phiếu giày dép, phiếu công nghiệp… Trời ơi! Đến cả phiếu băng vệ sinh và phiếu phân cũng có.
Có rất nhiều loại tem phiếu, có loại thậm chí còn chưa được cắt ra, một cân, hai cân… Lâm Thanh Vũ xem kỹ loại phiếu lương thực này, ôi mẹ ơi, thời gian trên đó là năm 1981.
Lâm Thanh Vũ vội vàng kiểm tra kỹ từng tấm tem phiếu trong hộp, kết quả rất đáng tiếc… Những tem phiếu này hoặc là đã hết hạn, hoặc là chưa đến thời hạn sử dụng, hơn nữa có rất nhiều tem phiếu không phải là tem phiếu dùng chung trên toàn quốc, chẳng lẽ cô phải cầm những tem phiếu này đến nơi phát hành để mua đồ?
Mua tem phiếu trên mạng mà lại mua hớ, Lâm Thanh Vũ chán nản ném hộp sắt sang một bên.