Sau khi nói chuyện với An Cửu Gia, An Lệ Nùng bừng tỉnh, thả lỏng hai vai vẫn luôn căng thẳng.Làm người không cần suy nghĩ quá nhiều.Khiến bản thân mệt mỏi vì người khác, cô từ lúc nào mà vô tư vĩ đại đến vậy?An Lệ Nùng cười cười, tự mình làm cảm động chính mình.An Cửu gia nghi hoặc nhìn về phía An Lệ Nùng, cười cái gì? Không thể hiểu được, có gì buồn cười? Còn không phải là hiến khi có tâm tình, đi lo chuyện bao đồng khuyên nhủ cô bé con đang trong bến mê hay sao?Nhưng, An Cửu gia cũng đã rất lâu không có nói nhiều như vậy.
Đem những gì cần nói trong một năm nói hết trong một ngày.
An Cửu gia bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục gặm khoai lang đỏ khô.An Lệ Nùng hoài nghi nhìn về phía An Cửu gia, đây cũng là đại lão nhỉ.Đại lão ẩn giấu nơi thôn nhỏ núi sâu?Nghe có vẻ rất truyền thuyết.“Ông Cửu, trước kia ông......”“Làm người không nói chuyện đã qua, cần nhìn về tương lai.” An Cửu gia trực tiếp đánh gãy câu nói của An Lệ Nùng, sau đó nhắm mắt lại thản nhiên tự tại gặm khoai lang đỏ khô, một miếng một miếng, ăn ngon.An Cửu gia rõ ràng không muốn nhắc tới chuyện đã qua.Chuyện cũ có tốt đến máy, thì hiện tại ông cũng chỉ là một ông già bình thường ở thôn nhỏ Thạch Hà.“Cô bé, làm người muốn gửi hy vọng vào tương lai.” An Cửu gia gặm xong khoai lang đỏ khô, vỗ vỗ tay, sau đó tùy tiện lau lau vào lá cây ở bên cạnh, “Đừng nhìn về quá khứ.”“Ông Cửu, hẳn là đừng quên quá khứ.
Tiếp tục tiến lên, sao có thể quên đi quá khứ, hoàn toàn phủ định những gì đã qua cơ chứ? Chúng ta phải làm chính là nhìn thẳng vào quá khứ, sau đó có sai thì sửa, không sai thì khen ngợi.”“Cháu thật biết nói.”Nói thật, An Lệ Nùng không hề giống Dương Tuyết Tình một chút nào.Dương Tuyết Tình cao ngạo giống chim hoàng oanh trên cây, nhìn người khác đều là khinh thường, ‘ các người đều không xứng nói chuyện với ta đây ’.
Đương nhiên, phần lớn người trong thành phố lớn tới đây đều giống nhưvậy, khinh thường dân quê chân đất, chỉ là Dương Tuyết Tình biểu hiện càng rõ ràng hơn mà thôi.
Hơn nữa Dương Tuyết Tình xinh đẹp, điều này đã khiến cho mọi người vừa hâm mộ lại đố kỵ, cho nên mọi biểu hiện của bà ấy đều đặc biệt khiến người khác nhìn chăm chú.
Mặc kệ nam hay nữ, ánh mắt đều đặt hết lên người Dương Tuyết Tình.Cho dù là An Cửu gia, người trước nay đều là ‘ thế giới ngoại trừ ông ấy thì vẫn là ông ấy’ độc lai độc vãng, vẫn có chút hiểu biết về Dương Tuyết Tình.“Cô bé kỳ lạ.”Không giống Dương Tuyết Tình cũng không giống An Quốc Bang.An Lệ Nùng chu miệng, “Cháu kỳ lạ chỗ nào chứ? Cháu rất bình dân có được không.”“Gâu gâu.”Tiểu Cửu ngâm mình trong sông một lúc, rửa sạch sẽ bản thân, cả người ướt nhẹp chạy tới, vừa chạy vừa vung vẩy lông trên người.Bọt nước văng khắp nơi.“Tiểu Cửu.” An Lệ Nùng lau bọt nước trên mặt, trợn tròn mắt giận trừng Tiểu Cửu, “Em thật quá đáng.”Nghe thấy An Lệ Nùng kêu tên của nó, Tiểu Cửu vẫy vẫy cái đuôi, nước đọng trên lông nháy mắt trút xuống như mưa, bắn hết lên người An Lệ Nùng và An Cửu Gia.
“aaa, chị muốn đánh em.” An Lệ Nùng nhảy dựng lên, “Cháu muốn đánh chó.”Nhìn An Lệ Nùng nhảy dựng lên, Tiểu Cửu cho rằng An Lệ Nùng muốn chơi với nó, vui vẻ vung văng cái đuôi, lắc lắc đám lông trên người, chạy vòng quanh người An Lệ Nùng.Từng đám bọt nước nghênh diện ập tới, rửa mặt giúp An Lệ Nùng.An Lệ Nùng sờ mặt toàn là bọt nước, thẹn quá thành giận, “Ông Cửu, cháu muốn đánh chó.”Đáng tiếc, ở bên ngoài An Lệ Nùng căn bản là chạy không kịp Tiểu Cửu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Cửu ở trước mặt cô lắc đầu vẫy đuôi, đắc ý vô cùng nhìn An Lệ Nùng thẹn quá thành giận.“Tức chết mà.” An Lệ Nùng hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Tiểu Cửu thản nhiên chạy ở phía trước , “Thôi bỏ đi.”Không đuổi theo.Cô, một đại mỹ nữ bình thường vì sao phải so đo với một con chó?An Lệ Nùng vuốt tóc, khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, vẫy vẫy ống tay áo, không so đo.“Ngày mai đi hái mận xanh, đừng đến muộn.” An Thuận hô to một tiếng về phía bóng dáng của An Lệ Nùng, Tiểu Cửu lập tức chạy theo cắn ống quần An Lệ Nùng không cho cô đi.An Lệ Nùng thắc mắc, “A? Ngày mai? Mận xanh có thể hái được rồi sao?”Hiện tại mận xanh còn rất nhỏ chứ nhỉ? Mấy ngày hôm trước, An Lệ Nùng mới cùng các bạn nhỏ đi vào trong núi nhìn mận xanh, nho nhỏ, bé bằng đầu ngón tay cái.An Lệ Nùng hái được một quả, cắn thử một ngụm mà ăn không nổi, quá chát, còn đắng nữa.Trong chát có đắng.“Có thể ủ rượu được rồi sao?”“Mận xanh mỗi giai đoạn trưởng thành khác nhau mang đi ủ rượu sẽ có hương vị không giống nhau.
Hiện tại vừa lúc, ngây ngô như cô gái 15-16 tuổi.” An thuận xua xua tay, “Ngày mai đừng đến muộn.”An Lệ Nùng giơ lên ba ngón tay, “Yên tâm.
Đúng giờ.”.