Mẹ ruột của An Lệ Nùng, Dương Tuyết Tình, là một nhóm tương đối sớm những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đem kiến thức về tới vùng nông thôn.
Tràn đầy nhiệt huyết và hoài bão cao cả, rời nhà ra đi với ý chí ngút ngàn, lao về vùng nông thôn với hoài bão lớn lao, hy vọng có thể gây dựng lên một phen sự nghiệp lớn lao ở mảnh đất đó.
Nhưng cuộc sống thực khó hơn tưởng tượng gấp ngàn lần, từ ban đầu nhiệt huyết sôi trào đến cuối cùng nản lòng thoái chí, thậm chí thống khổ tuyệt vọng.
Vì cuộc sống, Dương Tuyết Tình gả cho An Quốc Bang, người bản địa ở thôn Thạch Hà.
An Quốc Bang là con trai trưởng thôn, là thanh niên lớn tuổi trong thôn bởi vì chân thương mà giải ngũ về quê, nhưng kết hôn chưa bao lâu thì nhà mẹ đẻ của Dương Tuyết Tình đã tìm được cơ hội để cho cô trở về thành phố lớn.
Dương Tuyết Tình không chút do dự lựa chọn rời đi, An Quốc Bang bởi vậy cũng trở thành người người đàn ông đã 1 đời vợ.
Sau khi Dương Tuyết Tình trở về nhà mẹ đẻ không lâu liền phát hiện bản thân mang thai, không biết ôm trong lòng tâm trạng như nào mà vẫn kiên quyết sinh ra đứa con của chồng trước, sau đó tiếp tục tái hôn gả chồng.
Việc Dương Tuyết Tình không có gửi con về cho An Quốc Bang cũng là một điều dễ hiểu, dù sao thi hộ khẩu thành phố cũng thiết thực hơn so với hộ khẩu ở nông thôn, cũng có phần “cao quý” hơn một chút.
Nhưng quái lạ là Dương Tuyết Tình cũng không cho An Quốc Bang biết đến sự tồn tại của đứa trẻ.
Sau khi Dương Tuyết Tình tái giá, An Lệ Nùng sống với gia đình ông bà ngoại và cậu mợ.
Trải qua 10 năm, ông ngoại bà ngoại cùng lần lượt qua đời, cậu mợ cũng không muốn tiếp tục nuôi dưỡng cô, nhà mẹ ruột và cha kế cũng không muốn thu nhận cô.
An Lệ Nùng chỉ có thể ngàn dặm đi tìm cha.
Người cha ngoài ngàn dặm xa xôi liệu có thể cho cô dựa vào?Không biết.
An Lệ Nùng không biết liệu cha ruột cô có chịu thu nhận cô, chịu nuôi nấng cô hay không? Thậm chí còn không biết tình huống hiện giờ của nhà ba cô như thế nào, liệu có cưới thêm mẹ kế hay không? Liệu có gặp phải những thân thích khắc nghiệt xấu tính hay không? Liệu có phải là những điêu dân đi ra từ vùng khỉ ho cò gáy hay không?Nỗi sợ hãi đối với tương lai mù mịt phía trước đã khiến cho một cô bé 10 tuổi bị mợ ức hiếp lâu ngày có chút kém cỏi nhát gan sợ hãi hoảng loạn, tự mình hù mình chết khiếp, và sau đó là sự xuất hiện của An Lệ Nùng của hiện tại.
An Lệ Nùng thở dài một hơi.
Vốn tưởng rằng không dễ dàng gì từ con gà rừng xám xịt phấn đấu thành chim phượng hoàng bạch phú mỹ, có nhà có xe, có tiền lại xinh đẹp, một lần xuyên không, chẳng còn cái gì, lại biến thành gà con xám xịt.
Tuy nhiên, An Lệ Nùng giỏi nhất là tìm kiếm hy vọng từ trong nghịch cảnh, tìm kiếm ánh sáng từ trong bụi bặm.
Tinh thần AQ tự an ủi bản thân, cô chẳng thiếu cái nào.
Thực tại động lực không đủ, tự mình nấu cho mình một nồi tâm linh canh gà thêm chút gia vị cẩu kỷ, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn đánh máu gà rất nhiều.
Mặc dù không có máy tính, không có di động, không có shipper gọi cơm hàng cơm quán, không có trà sữa, nhưng phong cảnh đẹp, không khí trong lành màaaaaaaaaaaa! ! ! ! ô hu, hu, vì sao lại rất muốn khóc cơ chứ?Nhìn con đường đồi chín khúc cua mười tám khúc quanh, rồi nhìn lại đôi giày vải trên chân, An Lệ Nùng bất lực thở dài, lẩm bẩm lầu bầu: “Còn phải đi bao lâu nữa?”Đáp lại cô chỉ có tiếng lá cây trong rừng.
Nhìn đôi chân gầy như que diêm, càng cảm thấy gầy, thấy nhỏ.
Đột nhiên, một chiếc xe bò từ phía sau chạy tới, An Lệ Nùng vội vàng đứng dậy vẫy tay, nở một nụ cười tự nhận là tốt bụng và đáng yêu nhất, hỏi: “Đại Gia, xin hỏi có chạy tới Thôn Thạch Hà không ạ.
”Cầu mong có xe để đi nhờ.
Mặc dù xe hơi thô sơ nhưng bây giờ cũng chẳng phải lúc để bắt bẻ, kén cá chọn canh.
Diện mạo An Lệ Nùng nhỏ nhắn xinh xắn yêu kiều, mái tóc ngắn mang tai, đuôi tóc cong cong tự nhiên, tóc mái dày bết vào trên trái bởi mồ hôi, đôi mắt to trong veo như hồ nước, dường như có thể trực tiếp nuôi cá ở trong đó.
Lông mi dài nhấp nháy như chuồn chuồn sải cánh.
Nhìn từ xa, giống như một chú thỏ con thò đầu ra khỏi đống cỏ khô để tìm kiếm thức ăn lại vừa phải đề phòng những kẻ săn mồi, vừa đáng yêu lại dễ thương.
An Lệ Nùng lớn lên trong cô nhi viện nên biết cách lấy lòng người khác, những người lớn tuổi đều thích những cô bé con mềm mại và dễ thương.
Mặc dù An Lệ Nùng hơi gầy, bộ dáng suy dinh dưỡng, nhưng được cái trắng nõn, mềm mại dễ thương.
Lão đại gia mỉm cười hiền hậu: “Ha Ha, cô bé con muốn tới thôn Thạch Hà thăm người thân hay sao”“Không phải, cháu về là để chăm sóc cho ba cháu” An Lệ Nùng cũng không khách khí, nói năng hùng hồn tự tin.
Đúng vậy.
Là chăm sóc, không phải là do cùng đường phải tìm đến để cậy nhờ.
“Ba cháu là ai?” Đại gia nghĩ không ra được ở thôn Thạch Hà có nhà nào có thể có được một cô con gái bé nhỏ xinh xắn dễ thương như vậy.
Giọng nói của An Lệ Nùng cao vút mạnh mẽ: “An Quốc Bang”.
“Bộp, bịch”.
Ba chữ “An Quốc Bang” vừa được nói ra, một người phụ nữ tầm 40 tuổi mắt xếch ngồi trên xe bò lập tức ngã nhào xuống đất, chống vó, như chú rùa đen bị lật, thét lên nói: “Có cái rắm, không thể nào”.