Dù tay bị thương nhưng An Quốc Bang vẫn phải tiếp tục bận rộn thu hoạch.
Nhìn An Quốc Bang dùng cánh tay băng bó ngải thảo huy lưỡi liềm nhanh chóng thu hoạch, ánh mắt An Lệ Nùng hiện lên bất đắc dĩ.
Muốn mau chóng đem mộng tưởng chiếu vào hiện thực, làm ra máy tuốt lúa bằng chân đạp, giảm bớt gánh nặng mùa thu hoạch vụ hè.An Lệ Nùng xách theo chiếc giỏ nhỏ đi nhặt nhặn những bông lúa rơi vãi trên cánh đồng cùng với những đứa trẻ trong thôn.Nhặt được thì là của mình, vì vậy mỗi ngày những đứa trẻ mới chỉ tầm ba hoặc bốn tuổi trong thôn xách theo những chiếc giỏ nhỏ đi lang thang trên cánh đồng, nếu như ngẫu nhiên phát hiện hang chuột thì càng tốt.
Không chỉ bởi vì chuột tích góp lương thực trong hang, mà còn có thịt.Nhưng mà, khả năng tính rất nhỏ.Bởi vì cho dù có cũng bị những người đi làm ruộng phát hiện trước một bước, giống như con thỏ chốn trong ruộng lúa ăn no béo mập, không phải chạy thoát thì chính là xuống nồi của người khác.Thật mệt a.An Lệ Nùng vươn người, chỉnh lại chiếc mũ rơm trên đầu một chút.Mũ rơm to của An Quốc Bang đội trên đầu của An Lệ Nùng, chẳng khác nào đội chiếc nồi to trên đầu, thỉnh thoảng phải đỡ một chút, chỉnh ngay ngắn lại một chút.
Tuy rằng không có phương tiện, nhưng cũng không nỡ bỏ xuống.Mũ rơm lớn có thể giúp An Lệ Nùng được bao phủ hoàn toàn dưới bóng râm, hiệu quả chống nắng vô cùng tốt.An Lệ Nùng thở ra hơi nóng, cầm lòng không đậu cảm thán một tiếng, “Thật đẹp a.” Bức tranh vui sướng thu hoạch mùa vụ này, thật là kiệt tác chấn động nhân tâm nhất của đại tự nhiên.Làn gió nhẹ thổi qua, từng hàng lúa đong đưa, cả cánh đồng lúa ngập trong sắc vàng ươm, phảng phất hương thơm của lúa.
Từng tốp nông dân phân tán ở ngoài ruộng, cong lưng, lưỡi liềm trong tay thoăn thoắt thoăn thoắt.Một đám con nít ríu rít nhặt bông lúa, từng bầy gà lớn gà nhỏ vui sướng kiếm ăn, bên cạnh còn có mấy con trâu đang gặm cỏ trên bờ ruộng.“Quả vải nhỏ, đang nhặt bông lúa hả cháu.”Lão đại gia đứng thẳng dậy, tay đấm đấm trên eo, lung tung vuốt mồ hôi trên trán trên mặt một phen, sau đó cởi mũ rơm trên đầu nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát.Vừa nắng vừa nóng.Khuôn mặt Lão đại gia rám nắng nhưng nụ cười lại rất chân chất, ngay cả nếp nhăn nơi khóe miệng cũng ánh lên niềm vui, ánh mắt lóe lên những kỳ vọng về một vụ mùa bội thu và hy vọng vào tương lai.Tuy rằng mệt, nhưng nhìn bông lúa nặng trĩu, bọn họ mệt nhọc trong niềm vui.
Đây là nụ cười tươi thoải mái thuần túy nhất mà An Lệ Nùng được nhìn thấy.“Cháu chào ông (gia gia).”“Ha ha.
Ta không phải gia gia, ta là Lý đại gia.
Ta và ông nội cháu là đồng lứa, nhưng ít tuổi hơn ông ấy, cháu hẳn phải gọi ta là thúc công.”“Cháu chào Lý thúc công.”“Ha ha.
Ngoan.
Ngoan lắm.
Lại đây, thúc công cho cháu ăn ngon.” Lý đại gia đưa hai con châu chấu bị bẻ cánh màu xanh cho An Lệ Nùng.“Đây là chấu chấu, nướng lên ăn.”An Lệ Nùng nhìn hai con châu chấu đang động đậy hai chân muốn chạy trốn, cái này có thể ăn sao?Ăn cái gì?Có thịt sao? An Lệ Nùng tỏ vẻ hoài nghi.Lý đại gia vui tươi hớn hở chỉ vào phần bụng của châu chấu, “Có vị thịt.”Thôi được rồi.
Ruồi bọ tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt.Đã từng cô vì giảm béo mười ngày nửa tháng cũng không ăn một ngụm thịt, hiện tại lưu lạc đến bước phải vì chút thịt mà ăn những “tiểu tinh linh” đáng yêu này sao?Không.Cô làm không được.“Thúc công, ông mang về cho các cháu trong nhà đi ạ.”Chút vị thịt này, cô liền không nghe thấy.“Thúc công, ông mệt sao? Muốn nghỉ ngơi một lúc hay không?”Lý đại gia lắc đầu, “Không mệt.
Được mùa thì làm sao mà mệt được?” Cũng không biết trời có mưa hay không, cần thiết mau chóng thu hoạch lương thực về kho.“A.
Chuột kìa.” Đột nhiên, một cậu nhóc hưng phấn kêu to, sau đó lập tức chân ngắn nhảy nhót đuổi theo.“Chuột to quá.
Có thịt ăn.”Một đám nhóc con vui sướng cười ha hả chạy đuổi theo con chuột, vừa đuổi vừa kêu ‘ bên này ’‘ bên kia ’‘ chặn lại ’‘ đừng để thịt chạy ’.Thanh âm thanh thúy lại vui sướng, từng vòng tròn tiếng vọng vang khắp trong sơn cốc.“Bắt được, bắt được rồi.” Cậu nhóc chảy nước mũi Trùng Thiết Đản nhà hàng xóm một tay túm lấy cái đuôi của con chuột, đắc ý dào dạt cười ha ha giống một nhân vật phản diện, nước mũi chảy xuống, sau đó dùng sức ‘ hô hô ’hai cái hút trở về.Nhưng mà, Trùng Thiết Đản còn chưa kịp khoe khoang xong, chuột to liền tránh thoát khỏi lòng bàn tay bay nhanh nhảy ra ngoài, loạng choạng lung tung chạy về phía An Lệ Nùng.“Chị Tiểu Lệ Nùng, mau bắt lấy nó.
Mau mau.”Mắt thấy một con chuột lớn sắp phi lại đây, An Lệ Nùng mắt tinh tay chân nhanh nhẹn, nhấc chân tàn nhẫn dẫm xuống.
Đáng tiếc chỉ dẫm đến một cái đuôi nhỏ, sau đó trơ mắt nhìn con chuột lớn ước chừng nặng một cân (0.5kg) ‘ vèo vèo ’ chạy trốn thoát.“Chị Tiểu Lệ Nùng, chị thật là vô dụng.”Clm.Đây là bị một thằng nhãi con khinh thường?An Lệ Nùng đang muốn đại triển thân thủ, dựa vào khả năng di chuyển nhanh nhẹn và tuyệt vời của mình để bắt chuột và làm lóa mắt tất cả đám trẻ, Trùng Thiết Đản đã lao tới như một viên đạn đại bác, ép chặt con chuột lớn.“Ha hả, xem mày trốn chỗ nào.”An Lệ Nùng khóe miệng giật giật..