“Đúng, đúng, hôm nay con gái mẹ mệt rồi, mẹ phải uống nhanh mới được.
” Mẹ Lục trực tiếp đổ một bát nước đậu xanh mát lạnh ra, sau đó lại vội vàng rót một bát cho Lục Giai Giai: “Uống mau đi, lát nữa mẹ nấu canh trứng gà đường đỏ cho con.
”Lục Giai Giai nhấp một ngụm, vị thật sự không tồi, ngọt ngào thanh mát.
Mẹ Lục lấy cái quạt giắt sau lưng ra quạt cho Lục Giai Giai, hỏi: “Mẹ nghe nói con kêu thằng tư chuyển lời cho cha con, bảo ông ấy chia cho Châu Văn Thanh đến làm ở chỗ cực khổ.
”Lục Giai Giai gật đầu: “Vâng, là con kêu anh tư nói đó mẹ.
”Mẹ Lục cười hài lòng: “Nên cho cậu ta chịu khổ con à, cậu ta chiếm bao nhiêu lời của nhà mình rồi, bây giờ cũng nên trả về thôi.
”Tiếng nói cười của bà ta càng to hơn: “Con không biết đâu, hôm nay Châu Văn Thanh làm được nửa chừng lại xỉu tiếp, nằm dưới tàng cây nghỉ ngơi rất lâu mới hết, chưa từng thấy ai có thể lực kém như vậy, Lục Hoa nhà mình còn siêng làm hơn cậu ta.
”Nếu con gái bà ta thật sự gả cho Châu Văn Thanh, vậy nửa đời sau có khả năng chính là con gái bà ta làm việc đồng áng nuôi anh ta mất.
Nghĩ thôi cũng phát điên lên rồi.
“Lại xỉu nữa ạ?” Gương mặt của Lục Giai Giai mang theo ý cười: “Thật lo cho anh ta sau này đấy.
”Thế này đã không chịu được vậy sau này biết phải làm sao?Mẹ Lục lập tức gân cổ lên hỏi: “Lo lắng cho cậu ta làm gì?”“… Không lo cho anh ta.
” Lục Giai Giai vội vàng chuyển đề tài: “Mẹ, con ở đây rất chán, mẹ tiếp tục kể chuyện thú vị xảy ra lúc mọi người làm đồng đi!”Mẹ Lục rên rỉ, trong lòng đã cảnh giác.
Bà ta vốn muốn cho Giai Giai hiểu rõ Châu Văn Thanh chính là một con ốc sên yếu nhớt.
Nhưng bây giờ đột nhiên bà ta nghĩ đến lỡ như Giai Giai cảm thấy tiểu tử đó đáng thương, lại thay đổi ý định thì phải làm sao?Sau này vẫn đừng nên nhắc đến Châu Văn Thanh nữa.
“Còn gì nữa nhỉ, ồ, mẹ nhớ ra rồi, hôm nay La…” Mẹ Lục nhíu mày nghĩ tên: “La Khinh Khinh, cô ta đó, hôm nay bị bà Vương chửi, con không biết đâu, con nhỏ đó trực tiếp bị chửi phát khóc lên đấy.
”“Tại sao vậy ạ?” Lục Giai Giai lập tức nổi lên hứng thú, mở to đôi mắt hỏi.
Mẹ Lục cười lạnh: “Còn có thể là gì được? La Khinh Khinh làm việc đồng áng chưa đến mười mất phút đã khó chịu, chạy tới dưới gốc cây ngồi còn tỏ ra mệt mỏi yếu ớt, con trai của bà Vương là Vương Chấn Quốc năm nay hai mươi tuổi, ánh mắt rất cao, con gái bình thường cậu ta không nhìn trúng mà cứ cố tình nhìn trúng La Khinh Khinh cơ.
”“Con nói xem thanh niên trẻ sức dài vai rộng vừa nhìn thấy người con gái mình thích yếu ớt vô lực kể khổ với mình, đã trực tiếp lấy xẻng của La Khinh Khinh đi làm đồng hộ, bây giờ các hộ gia đình đều không được ăn no, bà Vương thấy con trai làm đồng miễn phí giúp người khác mặt lập tức nhăn như quả táo tàu đi qua…”Chuyện xảy ra tiếp theo Lục Giai Giai coi như chuyện xưa nghe rất nghiêm túc.
Khi ấy sau khi bà Vương đi tới đã hỏi La Khinh Khinh: “Trí thức La, con trai tôi đã giúp cô làm đồng rồi, việc cưới xin giữa cô và Chấn Quốc bao giờ mới bắt đầu bàn đây? Đến khi đó tôi cũng tiện tới ban thanh niên trí thức cầu hôn.
”Sắc mặt của La Khinh Khinh lập tức tái nhợt, lắc đầu với vẻ điềm đạm yếu đuối: “Cầu hôn gì? Cháu chỉ coi Chấn Quốc như anh trai thôi.
”“Phi, loại lời coi như anh trai này mà cô cũng nói ra được à.
” Bà Vương lập tức nổi giận.
Đây không phải là coi con trai bà ta như người làm công miễn phí hay sao?“Bà đây chỉ từng nghe nói đàn ông giúp vợ mình làm việc chứ chưa từng nghe nói đàn ông giúp một đứa con gái chẳng có quan hệ gì làm việc.
Cô gái trẻ nhà cô đừng tưởng bà đây không nhìn ra được, không phải là dựa vào bản mặt đáng thương yếu đuối đó của cô đi quyến rũ đàn ông làm việc cho cô sao?” Bà Vương chửi nước miếng phun tùm lum.
La Khinh Khinh cầm sách của mình trong tay, cả người run rẩy: “Tôi hoàn toàn không nhờ anh ta giúp mình làm việc, là tự anh ta cam tâm tình nguyện giúp tôi đấy chứ, nếu anh ta đã không muốn vậy bà dẫn anh ta đi đi, còn quấn lấy tôi làm gì?”.