La Tuyên là một người cao gầy, mặc chiếc áo ba lỗ đã bạc màu, quần vá hai miếng vải xanh ở đầu gối, trông rất giản dị.
Ông ta liếc nhìn mọi người một cái, thái độ có phần kiêu ngạo: “Đây là nhà ăn của Tràng Bộ, không phục vụ bên ngoài.
Mỗi cứ điểm thanh niên trí thức đều có bếp, các người nhận lương thực về rồi tự nấu ăn.”
Nghe vậy, sự bất mãn bị dồn nén của mọi người từ tối qua đã bùng nổ.
“Bếp à? Là cái bếp đất ngoài bãi đất trống không có mái che đúng không? Vậy nếu trời mưa thì sao?”
“Gạo thóc ở đâu? Người là sắt, cơm là gang, tôi đã ăn bánh bao suốt ba ngày rồi, vất vả lắm mới đến đây mà chẳng được bữa cơm nóng nào!”
“Nhà tranh bốn phía gió lùa, nếu trời mưa thì làm sao? Sao mà ở được.”
“Chúng tôi đã đi ngàn dặm đến đây để hỗ trợ nông trường xây dựng, ít nhất các người cũng phải đảm bảo điều kiện cơ bản chứ.”
Nghe vậy, La Tuyên liền nghiêm mặt: “Ồn ào cái gì! Điều kiện nông trường là như vậy, các người chỉ có thể tự thích nghi thôi.
Nếu không muốn ở đây, tôi sẽ lập tức viết giấy chứng nhận đưa các người về! Trước các người, ủy ban cách mạng của từng địa phương đã đưa năm đợt thanh niên trí thức đến đây rồi, chưa ai lắm lời như các người cả.”
Trở về? Thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn phải qua nhiều bước xét duyệt, chỉ khi phạm lỗi lớn, hồ sơ bị ghi vào một lỗi nặng thì mới có thể được trở về.
Nhưng… như vậy là phá hủy cả tương lai.
Các thanh niên trí thức đều im lặng, không dám nói thêm gì nữa.
Thấy một đoạn dọa dẫm của mình đã làm họ im lặng, La Tuyên hạ giọng, hòa hoãn nói: “Mọi người vừa đến, chưa quen tình hình thôi.
Trước tiên hãy làm thủ tục báo danh, điều kiện sẽ được cải thiện dần mà.”
Sau khi cho cấp dưới giúp họ làm xong các thủ tục báo danh, cuối cùng La Tuyên cũng giải thích vài điều: “Mỗi tháng được trợ cấp 16 đồng, nhưng phải đạt đủ 10 công điểm mỗi ngày.
Cách tính 10 công điểm thế nào thì do người ghi điểm của mỗi đội quyết định.”
Nói xong, ông ta cầm một tờ giấy trắng trên bàn, lần lượt phát thư bổ nhiệm công việc theo danh sách.
Tất cả thanh niên trí thức nam đều gia nhập đội sản xuất số 3, mỗi sáng làm việc từ 8 giờ, buổi trưa mang theo lương khô, tan ca lúc 5 giờ chiều, công việc hiện tại là thu hoạch ngô.
Còn bốn thanh niên trí thức nữ thì có sắp xếp khác—
Đào Nam Phong và Tiêu Ái Vân, vào đội sửa đường.
Lý Huệ Lan và Diệp Cần, vào trại nuôi heo.
Sự phân công này lập tức khiến các thanh niên trí thức bàn tán ồn ào.
“Sao công việc của nữ sinh lại còn vất vả hơn của nam sinh?”
“Họ yếu ớt, sao có thể đi sửa đường và nuôi heo? Tôi đổi với họ!”
“Đúng đấy, để bọn tôi làm đi.”
La Tuyên cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, đập tay mạnh lên bàn.
“Cãi cái gì mà cãi! Công việc không phân biệt cao thấp, phụ nữ có thể làm chống được nửa bầu trời! Đã quyết như vậy rồi, mau đi làm việc đi, không thì hôm nay không có gạo mà lãnh đâu.”
Ngụy Dân xắn tay áo định nói gì đó, nhưng lại bị bạn cùng nhóm kéo lại.
Tiêu Ái Vân gần như muốn khóc, kéo tay Đào Nam Phong, môi run rẩy: “Sửa đường? Tôi đâu có biết sửa đường!”