Đào Nam Phong và Tiêu Ái Vân được người của bộ phận xây dựng dẫn đường, băng qua một đoạn đường núi hẹp, đi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đến một khu đất trống rộng rãi trên sườn đồi.
Hôm nay cảm giác thật kỳ diệu.
Chíp chíp chíp… Chim chóc bay lượn qua thung lũng.
Róc rách… Nước suối chảy xuống từ vách núi và khe đá.
Keng keng keng… Vài người đang đập đá.
Tất cả âm thanh ấy lọt vào tai, trong đầu hiện lên một bức tranh sống động.
Thế giới trước mắt như được vén đi một lớp màn mỏng, trở nên rõ nét và tràn đầy sức sống.
Đột nhiên, bước chân của Đào Nam Phong nhẹ nhàng hơn, đi nhanh hơn bình thường.
Trên sườn đồi có khoảng bảy, tám người đàn ông có thân hình vạm vỡ đang cởi trần, một số đang điều chỉnh thiết bị đo lường màu cam, một số khác đang chuyển các cành cây, đá vụn.
Nhìn thấy những người đàn ông trước mắt lộ lưng trần, Đào Nam Phong và Tiêu Ái Vân đồng thời quay người lại, liếc nhau, mặt đỏ bừng.
Khi nhìn thấy hai cô gái trẻ những người đàn ông ở đây giật mình, vội vã mặc áo vào.
Một người mặc áo ba lỗ đỏ oán trách: “Ông Hoàng, ông làm trò gì thế, đây là đội sửa đường, dẫn đồng chí nữ tới làm gì?”
Ông Hoàng là người của bộ phận xây dựng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đối diện với lời oán trách của người kia chỉ cười hì hì, ánh mắt hướng về phía người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dài tay, quần quân đội màu xanh lá, giọng điệu có chút cung kính.
“Đội trưởng Hướng, đây là thanh niên trí thức đến từ Giang Thành, hôm nay bên La Tuyên phân đến, Đào Nam Phong, Tiêu Ái Vân, sau này hai cô ấy sẽ ở lại cùng đội sửa đường của các người.”
Đội trưởng Hướng có thân hình rất cao, lưng thẳng tắp, dù chỉ nhìn từ phía sau cũng toát lên vẻ mạnh mẽ: “La Tuyên có ý gì đây?”
Ông Hoàng cười khổ: “Nói là theo chỉ thị của tràng trưởng Tiêu, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.”
Tiêu Ái Vân vốn đã thấy tương lai mờ mịt khi bị phân đến đội sửa đường, dọc đường đi dưới trời nắng gắt khiến khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt lưng, nhìn thấy đội trưởng Hướng dường như không hài lòng với sự sắp xếp của Tràng Bộ, trong lòng cô ta có chút hoang mang, bám chặt lấy tay Đào Nam Phong, toàn thân run rẩy.
“Nếu… nếu họ không nhận chúng ta, thì mười công điểm biết làm sao đây?”
Nếu bị đội sửa đường trả về, hai người về Tràng Bộ chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo không biết sẽ mất bao lâu.
Lương khô mang theo đã sắp hết, nếu cứ thế này chỉ còn cách uống nước lạnh mà chờ chết đói.
Đội trưởng Hướng không có phản ứng, vẫn đứng thẳng tắp.
Không nghe thấy đối phương trả lời, Đào Nam Phong liếc nhìn anh một cái rồi lập tức cúi đầu.
Vai rộng, chân dài, thân hình rắn chắc, làn da rám nắng tỏa ra ánh sáng màu đồng dưới ánh mặt trời, đứng vững chãi như cây thông trên núi.
Đào Nam Phong chưa từng tiếp xúc với người đàn ông như thế này, không hiểu sao tim cô lại đập loạn xạ.
Bên cạnh đội trưởng Hướng có một người đàn ông gầy gò đi tới, kéo ông Hoàng ra một góc và thì thầm.
“Hai cô gái thanh niên trí thức này, một người trông như cây giá đỗ, một người như bông hoa kiêu sa, làm sao có thể làm việc ở đội sửa đường? Ông Hoàng, ông đưa họ về đi, đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn.”
“Quan lớn ép chết người mà.
Danh sách phân công từ trên xuống, tôi có thể làm gì được?”
“Mẹ nó, tên họ La đó thật không ra gì! Đội sửa đường cần người có sức khỏe, chứ không phải mấy cô em yếu ớt… Làm bình hoa cũng chỉ thêm vướng.
Các cô ấy đến thì anh em chúng tôi không dám cởi trần, làm việc giữa trời nóng cũng không thoải mái.”