“Phó đội trưởng Mao, cậu cũng biết mà, chủ nhiệm La quản lý tiền gạo chặt chẽ lắm, không đạt đủ công điểm thì không có lương thực, hai cô nữ sinh này sẽ chết đói đấy.
Họ vừa tới hôm qua, từ Giang Thành tới đây hơn một ngàn cây số, vừa đến đã phải đi làm, đều là những đứa con được cưng chiều trong gia đình, thật không dễ dàng gì.
Cậu coi như thương xót họ, tạm nhận họ đi.”
Cuộc nói chuyện giữa phó đội trưởng Mao và ông Hoàng lọt hết vào tai Đào Nam Phong, khiến cô cảm thấy nghẹn ngào, khó chịu và cay đắng.
Cái miệng thật độc địa, nào là giá đỗ, hoa kiêu sa, bình hoa, yếu ớt… Những từ ngữ ấy chồng chất lại khiến cô vừa tức vừa ngượng.
Chưa từng bị người ta chê bai như vậy, hôm nay xem như đã mở mang tầm mắt!
“Phụ nữ thật là phiền phức!” Phó đội trưởng Mao lẩm bẩm đầy miễn cưỡng.
Trong lòng Đào Nam Phong có chút chua xót, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp, có chút lười biếng vang lên bên tai: “Ở lại đi.”
Đây là… Đào Nam Phong ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn trước mặt.
Ánh nắng gay gắt chiếu xuống, trời nóng đến mức khó thở, vậy mà cổ áo sơ mi dài tay của anh vẫn được cài cẩn thận, trông chỉnh tề, tư thế nghiêm nghị.
Anh để tóc ngắn, từng sợi tóc dựng đứng, mồ hôi rịn ra trên tóc rồi từ từ chảy xuống thái dương.
Đôi mắt anh không to, ánh mắt trầm ổn, tự nhiên toát lên vẻ uy nghiêm, như con hổ đang ngủ, bình yên nhưng ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ.
Trên gương mặt anh có một vết sẹo xéo rõ ràng, kéo dài từ tai trái đến khóe miệng, như bị đao chém, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy đau nhói.
Đào Nam Phong cúi đầu, cảm thấy nhìn thêm một chút nữa cũng là mạo phạm.
Ông Hoàng thở phào, cười nói với hai cô gái: “Đội trưởng Hướng đã nhận các cô rồi, mau cảm ơn cậu ấy đi.”
Tiêu Ái Vân nghe vậy, biết rằng bữa tối nay đã được đảm bảo, liền đứng thẳng người, ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Cảm ơn đội trưởng Hướng!”
“Cảm ơn.” Đào Nam Phong nói khẽ, giọng nói dịu dàng và trầm lắng, như dòng suối trong vắt, khiến đội trưởng Hướng phải nhìn cô thêm một chút.
“Tôi tên là Hướng Bắc.” Đội trưởng Hướng đưa tay lấy hai chiếc mũ rơm trên cành cây, đưa đến trước mặt Tiêu Ái Vân và Đào Nam Phong.
Đào Nam Phong ngẩng đầu theo phản xạ, nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy vành mũ.
Nơi có dấu răng truyền đến cảm giác nóng rát mơ hồ, dường như nhắc nhở điều gì đó.
Cô vội vã đưa tay phải che lên mu bàn tay trái, chiếc mũ rơm vừa vặn che đi chiếc khăn đỏ buộc quanh tay.
Hướng Bắc chỉ về phía một tảng đá xa xa: “Đội mũ vào, ngồi bên đó là được.” Nói xong, anh không nhìn hai cô gái này nữa, chỉ huy mọi người tiếp tục khảo sát, nhanh chóng tập trung vào công việc.
Lời nói của Hướng Bắc quá ngắn gọn, Đào Nam Phong và Tiêu Ái Vân liếc nhau, trong giây lát không hiểu ý của anh là gì.
Theo hướng anh chỉ, bên cạnh đường có một tảng đá lớn, một nửa bị chôn vào núi, chỉ một đoạn nhỏ lộ ra bên ngoài.
Trên đó có một cây thông to cao hơn mười mét, tỏa bóng râm mát xuống tảng đá.
Không cần làm gì, chỉ cần đội mũ, ngồi trên đá nghỉ ngơi thôi sao, có chuyện dễ dàng như vậy ư?
Tiêu Ái Vân đã mệt đến mức không thở nổi, vui sướng hô to rồi đi trước, ngồi phịch xuống tảng đá, cầm mũ rơm quạt mát.
Đào Nam Phong quan sát xung quanh, đây là một con đường vừa được mở ra không lâu, đường đất vàng chỉ đủ cho hai người đi qua, cỏ dại mọc um tùm hai bên đường, nhiều rễ cây to khỏe nhô lên.
Nhìn vào màu đất, đây là loại đất sét dẻo.
Đất này có khả năng chịu lực tốt, có thể trực tiếp làm nền mà không cần xử lý.
Khi rảnh rỗi cha cô thường đưa cô đi vẽ bản vẽ, xem hiện trường, kiến thức về xây dựng của cô một phần học từ lời cha dạy, một phần từ sách chuyên ngành trong phòng sách của cha.