Chờ đến lúc Tống Đại Sơn sắp xếp xong hết nhiệm vụ cho mọi người thì đã là giữa trưa.
Thời gian cày cấy vụ hè không chờ đợi ai, các xã viên xã Hồng Kỳ và thanh niên trí thức nghỉ trưa một lát rồi vội vàng ra đồng bắt đầu công việc đồng áng.
Tống Đại Sơn cũng không phải không biết điều, tuy hôm nay chỉ cần làm một buổi chiều nhưng sẽ được cộng điểm làm việc cả ngày.
Vì vậy Mọi người làm việc đều có động lực hơn.
Khi Lưu Lộ Lộ được những thanh niên trí thức khác nói rằng cô được phân công trồng lúa trên cánh đồng phía đông, cô không khỏi xị mặt nói: "Công việc cuốc đất trồng lúa vất vả như vậy, làm sao có thể phân côn cho một người là nữ như tôi làm"
Một thanh niên trí thức đi ngang qua nghe được liền nói: "Vậy cô nói cho tôi biết, công việc nhà nông thì việc nào là nhẹ nhõm?"
Lưu Lộ Lộ thấy vậy bĩu môi và không nói nữa.
Vì nhìn Cô ấy khá xinh đẹp, nên khi làm ra cử chỉ như vậy đã làm tăng thêm vẻ vô tư hồn nhiên.
Nhìn thấy cô như vậy, một nam thanh niên trí thức đi ngang qua không đành lòng, sờ mũi nói: "Cô Đừng bất mãn, thanh niên trí thức Thẩm, từ khi gả cho cháu trai của đại đội trưởng, đã chuyển ra khỏi địa điểm thanh niên trí thức của chúng ta, không phải cô ấy còn đang mang thai.
Mà cũng giống như chúng ta vẫn phải ra ruộng làm việc sao."
"Ý anh là Thẩm Kiều Kiều?" Lưu Lộ Lộ hét lên.
"Ừ, chính là cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy cũng được phân công công việc đồng áng như cô.
Cô ấy cũng ra đồng phía đông cuốc đất trồng lúa.
Vậy nên cô đừng bất mãn nữa."
Nam thanh niên trí thức là một trong những người được giao nhiệm vụ cuối cùng, trở về muộn nên nghe được mọi chuyện.
Nghe xong những lời này, Lưu Lộ Lộ tâm tư thật muốn đi xem kịch vui.
Thẩm Kiều Kiều đang mang thai nên không thể so sánh với cô cả người nhẹ nhõm, cô ngược lại muốn xem Thẩm Kiều Kiều, một người phụ nữ bụng to, có thể nhấc cuốc như thế nào.
Thời gian tập hợp vừa đến, Lưu Lộ Lộ, người bình thường khi đến bữa ăn phải ba thúc bốn mời, thế mà hôm nay cô là người lần đầu tiên chạy đến cánh đồng lúa ở phía đông.
Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Kiều Kiều, nhưng lại thoáng thấy bóng dáng của Tống Nghị, cô nhanh chóng vuốt lại tóc mái, nhẹ giọng nói: "Tống Nghị!"
Tống Nghị còn chưa kịp trả lời, sau lưng anh đã có một người bước ra, không phải ai khác chính là Thẩm Kiều Kiều.
Vừa nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều, Lưu Lộ Lộ liền trầm mặt, một đôi mắt hạnh nhân trừng mắt nhìn cô.
Thẩm Kiều Kiều mờ mịt nhìn Lưu Lộ Lộ, người này hình như là một thanh niên trí thức, nhưng tại sao lại cô ấy lại trừng mắt nhìn cô?
Toàn bộ khu thanh niên trí thức có tới 70, 80 thanh niên trí thức, có người thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau, huống chi Thẩm Kiều Kiều và Lưu Lộ Lộ chỉ gặp qua vài lần, không biết nhau cũng là chuyện bình thường.
Vô duyên vô cớ bị nhìn trừng trừng, Thẩm Kiều Kiều cũng không cũng bị thất thế, cô trừng mắt tôi, tôi cũng trừng lại cô.
Nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều trừng mắt nhìn lại, con ngươi của Lưu Lộ Lộ khẽ động, cô chuẩn bị lấy lại sức để trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều Kiều lần nữa!
Bỗng một bóng người cao lớn đột nhiên chặn tầm nhìn của hai người họ, Lưu Lộ Lộ vung tay: "Anh tránh ra cho tôi."
Kêu mấy lần, mà người đàn ông vẫn không nhúc nhích, Lưu Lộ Lộ nhíu chặt mày, đang chuẩn bị nổi giận, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy khuôn mặt Tống Nghị.
Anh ta không biết từ khi nào mà sắc mặt tối sầm lại, trong mắt là hàn ý, nhìn vô cùng đáng sợ.
Lưu Lộ Lộ không cam lòng quay đầu đi, cô bất mãn gắt gao nắm thật chặt nắm đấm của mình.
Nhìn thấy Lưu Lộ Lộ rời đi, Thẩm Kiều Kiều tưởng rằng mình đã dọa cô bỏ chạy, dương dương đắc ý, hếch cái đuôi nhỏ lên: "Vừa rồi Người kia vô cớ nhìn trừng mắt nhìn em, không biết cô ta có bị bệnh gì không, may là khí thế của em đủ lớn, nên đã trừng mắt đuổi cô ta đi.".
Trong mắt Tống Nghị hiện lên một tia ấm áp: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi đến cánh đồng được chỉ định.
Tống Nghị dù sao cũng là cháu trai của Tống Đại Sơn, hơn nữa Thẩm Kiều Kiều lại là một phụ nữ đang mang thai, mà là mang thai con cháu của nhà họ Tống.
Tống Đại Sơn ngoài mặt không nói gì, nhưng lại bí mật âm thầm sắp xếp cho Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều những thửa ruộng liền kề, hơn nữa, so với những người khác được phân đến ruộng, thì những thửa ruộng của hai người nhỏ hơn so với người khác.
Tống Nghị bẻ vài tàu lá chuối ở bụi cây gần đó, cắt bỏ cuống, chỉ để lại lá rồi trải xuống đất, "Em ngồi chỗ này đi." Rồi anh lấy từ trong ngực ra một túi giấy dầu đựng quả sung cắt nhỏ nhét vào tay Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn, nghe lời ngồi trên tàu lá chuối, trên đỉnh đầu được bóng cây tỏa bóng mát, cô mở túi giấy dầu, cầm vài miếng sung đưa đến bên miệng Tống Nghị, vui sướng vẫy chiếc khăn tay nhỏ: "Đi đi."."
Tống Nghị nuốt chửng, đưa lưng về phía cô khoát khoát tay, rồi vác cuốc trên vai đi xuống ruộng.
Lưu Lộ Lộ trợn tròn mắt, cái này, cái này, thật không giống như bình thường!
Không phải tất cả mọi người đều phải làm việc sao, kể cả phụ nữ mang thai cũng không ngoại lệ.
Làm sao Thẩm Kiều Kiều lại có thể dễ dàng ngồi ở trên bờ ruộng, để Tống Nghị giúp cô làm việc?
Lưu Lộ Lộ trong lòng như ngũ vị tạp trần, mùi vị gì cũng cảm nhận được.
"Thất thần làm cái gì? Còn không tranh thủ thời gian làm việc đi, đợi lát nữa đại đội trưởng đến kiểm tra, cô còn muốn có quả ngon để ăn!" Trương Mạn Tuyết vừa tức giận vừa vung cuốc nói.
Ruộng được giao cho Trương Mạn Tuyết cũng nằm trong khu vực này, mà thửa ruộng của cô và Lưu Lộ Lộ liền kề nhau.
Thời gian hai mươi phút đã trôi qua, Lưu Lộ Lộ ngay cả cuốc còn chưa cầm lên, đây rõ ràng là cô đang lười biếng, nhìn thấy bộ dạng của Lưu Lộ Lộ càng khiến cô tức giận.
Cô nhìn theo ánh mắt của Lưu Lộ Lộ, cô nhìn thấy mồ hôi trên người Tống Nghị đang đổ rơi đầy xuống ruộng, trong khi đó Thẩm Kiều Kiều thì nhàn nhã, thảnh thơi, tận hưởng không khí mát mẻ và ăn đồ ngồi ăn đồ ăn vặt, cô nhếch miệng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tống Nghị giúp Thẩm Kiều Kiều làm việc, đúng là chuyện hiến có, nên tranh thủ thời gian làm công việc của mình thôi."
Lưu Lộ Lộ hừ lạnh, nhìn xung quanh và thấy ruộng của mọi người xung quanh đều đã được cày xới ít nhiều, mà phần ruộng của cô vẫn chưa động đến, lúc này cô mới hốt hoảng nhặt cuốc lên.
Nhưng cô có vóc dáng thấp, sức khỏe thì yếu, đứng dưới trời nắng gắt, không được bao lâu thì trên tay cô nổi lên những vết phồng rộp, cái eo của cô như muốn gãy rời.
Làm công việc cuốc đất thật sự rất mệt mỏi, từ lúc Lưu Lộ Lộ khom người xuống cuốc đất đến lúc ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy bóng dáng Thẩm Kiều Kiều nhàn nhã ngồi dưới bóng cây, trong lòng tức giận dâng lên, dựa vào cái gì mà cô ta có thể nghỉ ngơi còn mình thì không thể?
Vì thế cô cũng buông cuốc xuống, ba chân bốn cẳng, thở phì phò chạy vọt đến bên Thẩm Kiều Kiều, cũng tìm một chỗ râm mát ngồi xuống.
Thẩm Kiều Kiều một mặt khó hiểu, rồi nhét mấy miếng sung vào miệng.
Lưu Lộ Lộ không còn trừng mắt nhìn Thẩm Kiều Kiều nữa, mà lần này cô cứ nhìn chằm chằm vào bình trà lớn đặt dưới chân Thẩm Kiều Kiều.
Cô không khỏi nghĩ, chẳng lẽ trong chiếc bình này chứa nước sôi để nguội sao? Làm việc lâu như vậy, cô cực kỳ khát nước, nhịn không được liếm liếm khóe môi khô khốc bong tróc của mình.
Nhìn thấy Lưu Lộ Lộ đang nhìn chằm chằm vào bình trà dưới chân mình, Thẩm Kiều Kiều suy nghĩ một chút liền hiểu ý ngay ý tứ của cô ta.
Hừ hừ, để cho cô nhìn tôi này.
Thẩm Kiều Kiều cố ý ung dung, chậm rãi, cầm bình trà uống từng ngụm từng ngụm lớn nước sôi để nguội, khi uống còn có mấy giọt nước thuận theo khóe môi cô chảy vài giọt nước ra ngoài, làm như vậy khiến Lưu Lộ Lộ càng khát hơn.
Cô khát nước thì có thể làm gì? Dùng cái mông suy nghĩ cũng biết Thẩm Kiều Kiều sẽ không cho cô uống một ngụm nước, mà cô cũng không thể bỏ tôn nghiêm đi cúi đầu cầu xin Thẩm Kiều Kiều, cô chỉ có thể quay đầu giả vờ như không nhìn thấy.
Chỉ là ước muốn được uống một ngụm nước của cô lúc này giống như bị lửa cháy, chỉ là cơn khát trong lòng cô như lửa thiêu, cảm giác như đang đốt cháy lồng ngực cô vậy.
Cũng may là ngồi dưới bóng cây vẫn tương đối mát mẻ, gió thổi một hồi, Lưu Lộ Lộ cũng cảm thấy mình không quá khát hay mệt mỏi nên quay lại cuốc đất trong ruộng.
Nhưng cô đã nếm cảm giác của việc nghỉ ngơi trong mát, vậy nên cứ làm việc được 5 phút, là cô phải nghỉ ngơi mười phút.
Đến lúc này, tiến độ công việc của cô đã chậm hơn những người khác.
Chờ đến chạng vạng tối Tống Đại Sơn đến tính công điểm làm việc, ông nhìn thấy Lưu Lộ Lộ đang lo lắng đứng tại bên ruộng, mảnh ruộng nhỏ được giao cho cô vậy mà chỉ cuốc được có một phần nhỏ.
Sắc mặt Tống Đại Sơn tối sầm, ông cầm bút giấy bút, trên sổ ghi chép liền viết vài nét vào sổ chấm công điểm: "Lưu Lộ Lộ, hai công điểm."
Lưu Lộ Lộ cuống lên, mọi người đều được bảy hoặc tám công điểm, đến cô người duy nhất chỉ kiếm được hai công điểm, đến khi về địa điểm thanh niên trí thức chẳng phải sẽ khiến mọi người cười chết cô sao.
Cho dù không quan tâm đến thể diện, với hai côn điểm này cũng không đủ để cô đổi khẩu phần lương thực.
Cô vội vàng cầu xin: "Đại đội trưởng, bác có thể sắp xếp lại cho cháu làm công việc khác được không.
Công việc này nặng quá, cháu thật sự không làm được."
Tống Đại Sơn sắc mặt lạnh lùng nói: "Làm sao có thể sắp xếp cho cô công việc khác, cô đã về quê làm việc được ba năm rồi.
Hãy nhìn Trương Xảo Lệ, Hồ Lan, bọn họ cùng xuống nông thôn với cô, công việc được giao cho họ cũng giống như cô.
Vậy mà nhiệm vụ hôm nay giao cho bọn họ đều hoàn thành tốt.
Làm sao cô lại không làm được?"
Lưu Lộ Lộ đỏ mặt, liệu cô có thể nói cho Tống Đại Sơn biết rằng, mỗi lần hạ cuốc xuống đất là cô phải ngồi nghỉ ngơi một lát không?
Chắc chắn không thể nói.
Bằng không, ngay cả hai công điểm Tống Đại Sơn cũng sẽ không cho cô.
Không còn cách nào khác, cô lo lắng đành đứng sang một bên nhìn Tống Đại rời đi.
Tống Đại Sơn cất cuốn sổ chấm công điểm, đi đến phần ruộng được phân cho Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị, ông nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô ra của Thẩm Kiều Kiều, rồi lặng lẽ cong khóe miệng.
Sau đó, ông liếc nhìn xuống ruộng, lớn tiếng đọc: "Tống Nghị, mười công điểm, Thẩm Kiều Kiều, bảy công điểm."
Lưu Lộ Lộ nghe thấy được, trong lòng càng thêm ê ẩm Thẩm Kiều Kiều căn bản không làm việc gì, chỉ nằm ở đó cả buổi chiều, mà được bảy công điểm, dựa vào cái gì mà cô cũng làm việc, sao chỉ được hai công điểm? Cô vội vàng giơ tay lên và nói: "Đại đội trưởng, tôi có việc muốn nói!"
Tống Đại Sơn lườm cô một cái, nói: "Chuyện gì, nói đi."
Lưu Lộ Lộ đảo tròn mắt nói: "Thẩm Kiều Kiều không đáng tính bảy công điểm, cô ta ngồi đó cả buổi chiều không làm gì cả, ruộng là do Tống Nghị cuốc giúp cô ta."
Nói nhảm, việc này ông có thể không biết sao?
Hơn nữa, Thẩm Kiều Kiều nhìn bộ dáng giống như đang làm việc sao?
Chỉ cần nhìn vẻ ngoài sạch sẽ, trên người không có vết bẩn, nhìn liền biết, khẳng định ruộng là do Tống Nghị cuốc giúp cô.
Tống Đại Sơn ho khan một tiếng: "Vậy tôi không nhìn thấy, tôi chỉ biết phần ruộng giao cho Thẩm Kiều Kiều đã được cày xới tốt."
Lưu Lộ Lộ gấp gáp, dậm chân: "Đại đội trưởng, ông nghe tôi nói, ruộng của Thẩm Kiều Kiều thật sự là do Tống Nghị cuốc giúp cô ta..."
Cô còn chưa nói hết, chỉ thấy khuôn mặt Tống Đại Sơn sa sầm nói: "Thế nào, lời nói của tôi không có tác dụng phải không?"
Ở công xã, đại đội trưởng là người có quyền uy cao nhất.
Lưu Lộ Lộ dám trừng mắt nhìn Thẩm Kiều Kiều, nhưng cô lại không dám làm trái ý Tống Đại Sơn.
Cô cúi đầu thấp đầu, giọng nói nhỏ: "Có tác dụng."
Tống Đại Sơn lúc này mới buông tha cho cô, đi được vài bước, lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Cô hôm nay chưa cuốc ruộng xong, nhiệm vụ hôm nay sẽ được tính cho ngày mai, nếu ngày mai cô không hoàn thành được, haha..."
Ý nghĩa lời nói còn chưa hết, thế nhưng Lưu Lộ Lộ đều hiểu rõ được ý tứ trong đó, nếu như ngày mai còn không làm hết công việc, thì nfay cả hai công điểm cũng không cho cô!
Lưu Lộ Lộ ngồi bệt xuống đất, nhìn vết phồng rộp trên tay, phần eo cơ hồ như muốn gãy làm đôi, cô thực sự muốn khóc lớn một trận..