Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ Của Sĩ Quan


Cố Hiểu cảm nhận được nguồn nhiệt đặc biệt đó, cô xoay người định kéo giãn khoảng cách một chút.

Nhưng thay vì buông ra, Hạ Minh Vũ lại ôm cô chặt hơn.

“Đừng cử động, anh chỉ muốn ôm em thôi…”

Cố Hiểu: “Đồ đàn ông tồi!”

Hạ Minh Vũ không hiểu từ "đàn ông tồi" có nghĩa gì, nhưng anh biết Cố Hiểu không hài lòng, liền hỏi cô: “Hiểu Hiểu, em muốn sao?”

Cố Hiểu lắc đầu thật mạnh: “Không hề!”

…………

Mã Đại Cầm mượn ánh trăng chạy thục mạng về nhà, thẳng đến kho.

Đúng như lời Cố Hiểu nói, cửa kho thực sự không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.

Kho không có đèn điện, bên trong tối om, không nhìn thấy gì.

Mã Đại Cầm nhát gan, không dám bước vào, chỉ đứng ở cửa gọi hai tiếng.


Nhưng bà không nghe thấy tiếng trả lời.

Bà lại căng tai lắng nghe, cũng không có âm thanh nào đặc biệt.

Lúc này, Cố Tam Cường – chồng bà, vừa về sau khi uống rượu với bạn, nghe thấy tiếng động trong sân liền khoác chiếc áo bông chắp vá từ trong nhà đi ra.

Thấy là Mã Đại Cầm, ông liền khó chịu nói: “Con mẹ già này! Nửa đêm rồi, bà vừa đi đâu thế? Con gái tôi đâu?”

Mã Đại Cầm không thèm để ý đến ông, bà bước thẳng vào nhà lấy một chiếc đèn pin rồi quay lại kho kiểm tra.

Cố Tam Cường đang ngà ngà say, thấy Mã Đại Cầm không để ý đến mình, bèn đuổi theo định đánh bà.

“A!” Một tiếng hét chói tai vang lên, khiến Cố Tam Cường giật mình tỉnh rượu được một nửa.

Cả hai đều nhìn về phía đống củi trong kho.


Chỉ thấy một cô gái mặc áo bông mỏng nằm im lìm ở đó, khuôn mặt không còn chút sắc máu.

Mã Đại Cầm vừa hét lên “Tiểu Xuân! Tiểu Xuân!” vừa nhanh chóng chạy đến.

Bà cố gắng bế Cố Xuân dậy, nhưng không thành công.


Bà lại quay vào nhà hét to: “Cố Thanh! Cố Minh! Mau lại đây!” Nhưng hai anh em Cố Thanh và Cố Minh ngủ quá say, hoàn toàn không nghe thấy.

Cuối cùng, Cố Tam Cường loạng choạng bế Cố Xuân vào trong nhà.

Hai vợ chồng già lại vội vàng cuống cuồng.

Họ đặt Cố Xuân ở chỗ ấm nhất trên giường đất, Mã Đại Cầm cởi áo khoác ngoài của con gái và bắt đầu xoa bóp khắp người để giúp con lấy lại nhiệt độ.

Cố Tam Cường thì bóp mạnh huyệt nhân trung của Cố Xuân, nhưng mãi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mã Đại Cầm lo đến nỗi tự tát mình hai cái, vừa khóc nức nở vừa nói: “Tất cả là do tôi hại con! Tiểu Xuân à, con mau tỉnh lại đi! Nếu con có chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi nữa!”

Cố Tam Cường nghe vậy thì cơn giận bốc lên, ông gào lên: “Đồ trời đánh! Sao bà lại hại con gái tôi? Mau nói ra, không tôi đánh chết bà bây giờ!”

Nói xong, Cố Tam Cường tháo thắt lưng ra khỏi eo và quật thẳng vào Mã Đại Cầm.

Mã Đại Cầm không phải lần đầu bị đánh, bình thường khi Cố Tam Cường say rượu thì ông chắc chắn sẽ đánh bà.

Bình thường, chỉ cần thấy tình huống không ổn, Mã Đại Cầm sẽ nhanh chóng né tránh.

Nhưng lần này, con gái bà đang nguy kịch, nên bà không còn quan tâm đến điều gì nữa.

Nghĩ đến chuyện con gái trở nên như vậy cũng là do Cố Tam Cường, cơn giận của bà càng bùng lên.

Bà đưa tay giật lấy thắt lưng từ tay ông.

“Con gái thành ra thế này không phải lỗi của ông thì là của ai!...”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận