Giọng của Phòng Biên Cương vang to, đầy khí thế.
Dù Cố Tam Cường không hiểu rõ câu “sắp trở thành người một nhà” có nghĩa là gì, nhưng ông ta không dám làm loạn nữa.
“Trưởng thôn! Con gái tôi bị nó hại! Ông phải làm chủ cho tôi!” Cố Tam Cường đột nhiên thay đổi thái độ, từ hung hãn chuyển sang khóc lóc kể khổ.
Phòng Biên Cương và Cố Kiến Nghiệp từng là đồng đội, vốn có chút cảm tình với anh em họ.
Nhưng sau này, ba anh em ép Cố Kiến Nghiệp chia nhà.
Cố Đại Cường tính toán, Cố Nhị Cường lười biếng, còn Cố Tam Cường thì nghiện rượu, hay đánh vợ.
Vì vậy, ông chẳng còn mấy thiện cảm với họ.
Lúc này, Phòng Biên Cương càng tin tưởng người quân nhân có học thức như Hà Minh Vũ.
Ngay lập tức, ông quát Cố Tam Cường một tiếng: “Được rồi! Có gì về nhà nói!”
Rồi trưởng thôn dẫn đầu đi về phía nhà Cố Xuân.
Cố Tam Cường lúng túng đi theo.
Hà Minh Vũ cũng bất đắc dĩ sờ vào chiếc bánh bao trong ngực đã nguội ngắt, rồi cũng phải đi theo.
Ba người đến nhà Cố Tam Cường, Cố Xuân đã tỉnh lại.
Mã Đại Cầm đang vui vẻ đút nước gừng cho cô ta.
Mã Đại Cầm không biết việc Cố Tam Cường đi đánh Hà Minh Vũ.
Vì vậy, khi thấy trưởng thôn đến, bà có chút ngạc nhiên.
“Trưởng thôn, sao ông lại đến? Mời ông ngồi...” Mã Đại Cầm mời trưởng thôn ngồi, rồi ngẩng lên thấy Hà Minh Vũ đi sau Cố Tam Cường.
Bà sững sờ, nghĩ đến việc mình đã hạ thuốc Hà Minh Vũ, liền cảm thấy chột dạ.
Bà lo Hà Minh Vũ sẽ không ngại ngần mà nói ra mọi chuyện, nên nét mặt có chút cứng đờ.
Nhưng bà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mời Hà Minh Vũ vào nhà ngồi.
Hà Minh Vũ tất nhiên không vào.
Anh đứng ngay cửa buồng trong, buồn chán đá những hòn đất nhỏ dưới chân, lặng lẽ chờ đợi.
Mã Đại Cầm dựa vào mép giường ngồi xuống, trong lòng chột dạ không dám nói
gì.
Cố Tam Cường vừa bị trưởng thôn quở trách bên ngoài, ngồi cạnh trưởng thôn cũng thấy áp lực, không dám nói gì.
Trưởng thôn chậm rãi rút điếu thuốc ra, châm lửa hút vài hơi, thấy không ai lên tiếng trước, ông mới mở lời: “Cố Xuân lại bệnh à?”
Mã Đại Cầm thật thà, không biết nói gì, chỉ đáp theo lời trưởng thôn: “Đúng đúng, con bé này từ nhỏ sức khỏe không tốt.
Cứ lúc nóng lúc lạnh là lại đổ bệnh.”
Trưởng thôn từ tốn nói: “Sức khỏe của Cố Xuân phải chú ý cẩn thận.
Đừng để con bé vất vả thêm, hai người làm cha mẹ phải chu toàn hơn.”
Hàm ý là, sức khỏe yếu như vậy thì có chuyện gì cũng là do gia đình tự lo liệu.
Mã Đại Cầm và Cố Tam Cường gật đầu đầy ngượng ngùng: “Vâng vâng, chúng tôi sẽ chu toàn.”
Trưởng thôn thấy mọi người không nói gì, liền hỏi: “Cố Xuân lần này bị bệnh vì chuyện gì?”
Cố Tam Cường liếc nhìn Mã Đại Cầm, ra hiệu cho bà kể với trưởng thôn.
Mã Đại Cầm ngẩn người, nhìn Hà Minh Vũ rồi nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, phải hỏi cậu Hà thì hơn.”
Cố Tam Cường trừng mắt nhìn Mã Đại Cầm, nghĩ thầm, cái đồ vô dụng này! Cho bà cơ hội mà cũng không biết kể lể!
Trưởng thôn nhìn Cố Xuân trên giường, rồi lại nhìn Hà Minh Vũ, nghĩ thầm, Cố Xuân có thể có mâu thuẫn gì với cậu em rể tương lai cơ chứ?
Hà Minh Vũ ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều đang nhìn mình.
Mã Đại Cầm muốn nghe anh nói trước, nhưng anh chẳng dại gì.
Hà Minh Vũ nói: “Tối qua Tam đại nương nói mời con đến ăn cơm, con ăn no rồi thì về.
Con cũng không biết chuyện gì xảy ra cả.”
Cố Tam Cường lập tức nổi nóng: “Mày nói dối!… Mày bịa đặt!” Nhưng bị trưởng thôn lườm một cái, ông ta liền phải đổi giọng.
“Mày nói xem, tại sao Cố Xuân lại bị nhốt trong kho? Nó suýt bị chết cóng, chẳng phải do mày gây ra sao!”
Hà Minh Vũ nghe nói Cố Xuân suýt bị chết cóng, trong lòng không chút dao động.
Kiếp trước, cô ta đã gây cho anh không ít rắc rối, lần này cho cô ta một bài học, chẳng oan uổng chút nào.
Hy vọng đời này cô ta sống tốt hơn.