Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ Của Sĩ Quan


Đây đúng là suối nước nóng tự nhiên dành riêng cho cô! So với những suối nước nóng công cộng thì quá tuyệt vời!

Trước đây, cô từng đến suối nước nóng thương mại, nhưng vì có quá nhiều người nên cô cảm thấy không sạch sẽ, cuối cùng không xuống nước.

Giờ thì cô có thể thoải mái tận hưởng.

Sau khi hạ rèm xuống và quay lại phòng ngủ, cô thấy trên giường có đến mười mấy lớp chăn lông dày.

Trên lớp chăn còn trải một tấm da cừu trắng muốt.

“Giường dày như thế này, dù ngoài trời lạnh đến đâu, ở đây cũng không thấy lạnh chút nào.” Cố Hiểu vừa sờ lên giường vừa tự nhủ.

Bên cạnh giường là ba cái hòm gỗ lớn được kê lên cao.

Chiều cao của chúng vừa tầm với eo của Cố Hiểu, rất tiện lợi khi lấy đồ.

Trên một trong những cái hòm có đặt một khay gỗ.

Trên khay có một chiếc gương nhỏ mặt sau có ba chú mèo, một chiếc lược gỗ đào và một lọ kem dưỡng da đã dùng một nửa.

Cố Hiểu không kìm được soi gương, hài lòng rồi mở từng cái hòm ra.


Bên trong là vài bộ quần áo và chăn gối.

Cô lục tìm ra một tấm chăn, định dùng cho buổi tối.

Nhưng khi tìm thêm, chỉ còn lại một ít chiếu mỏng hoặc chăn nhẹ, thậm chí không đủ để trải giường.

Điều này khiến cô cảm thấy bối rối.

Cô đã dẫn anh lên đây mà chỉ chuẩn bị một tấm chăn, chẳng khác nào cố tình sắp xếp.

Dù trong thế giới này họ đã có giấy kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng chỉ có mình cô biết họ vẫn chưa quen thân lắm...

“Em đang nghĩ gì thế?”

Hạ Minh Vũ nhìn đống chăn trên giường, rồi lại nhìn Cố Hiểu đang cau mày suy tư bên chiếc hòm, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Cố Hiểu giật mình, nắp hòm tuột khỏi tay cô và sập xuống “cạch” một tiếng.

Âm thanh lớn khiến cả hai đều giật mình.

“Á? Không, không có gì cả!” Cố Hiểu ngượng ngùng đến nỗi lắp bắp, “À, anh...!anh chắc đói rồi nhỉ? Ngoài kia có thịt khô sẵn, anh ra ăn chút đi?”


Cô muốn tìm cách đuổi Hạ Minh Vũ ra ngoài để mình có thể lục tìm thêm hoặc nghĩ ra cách khác.

Nhưng không ngờ, Hạ Minh Vũ lại gật đầu, “Ừ, đói rồi, ra ăn cùng anh.”

Cố Hiểu bất đắc dĩ, đành bỏ qua chuyện chăn gối, theo anh ra ngoài.

Đột nhiên, Cố Hiểu nhớ ra điều gì

đó, nói: “Anh nên rửa tay trước đã.”

Dù sao, anh vừa tiếp xúc với nhiều loài động vật, sẽ dễ lây nhiễm vi khuẩn...

Hạ Minh Vũ ngoan ngoãn đi vào, Cố Hiểu theo sau.

Khi Hạ Minh Vũ bước vào căn phòng đầy hơi nước, nhìn thấy bể tắm nước nóng ở giữa, ánh mắt anh bỗng trở nên sâu lắng.

Ở đây, Cố Hiểu có thể tắm chung với anh, nghĩ đến cảnh đó...

Cố Hiểu nhiệt tình đưa cho anh xà phòng và khăn: “Nè! Anh rửa sạch vào, không thì dễ bệnh lắm đó.”

Hạ Minh Vũ nhìn cô rồi gật đầu, nhận lấy đồ và nhanh chóng rửa tay, rửa mặt sạch sẽ.

“Nơi này có suối nước nóng à?”

Cố Hiểu cũng đang rửa tay, vui vẻ đáp: “Ừ, lát nữa chúng ta có thể tắm...!chung?” Câu nói của cô mới nói nửa chừng đã khiến cô muốn tự bóp cổ mình.

Ôi trời, tắm chung? Sau đó làm gì? Trời ơi! Tự dưng cô lại nói hớ thế này...

Hạ Minh Vũ nhìn Cố Hiểu đang bối rối, cố tình giả vờ không hiểu: “Ồ, tắm chung xong thì làm gì nữa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận