“Giang Nguyệt Vi!” Giọng nói của Hà Hiểu Phong nổi giận, một người đàn ông bị chỉ trích là không thể sinh, đây là vấn đề tôn nghiêm, hắn ta làm sao có thể để cho tôn nghiêm của mình tùy ý bị một người phụ nữ xâm phạm: "Con mẹ nó, cô đừng ở đó hồ ngôn loạn ngữ nói sang chuyện khác nhằm nói xấu tôi.
"Hắn cảm thấy không kiên nhẫn kéo áo hai cái, mắt lạnh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: "Tôi mặc kệ bây giờ cô có chủ ý gì, tóm lại ly hôn tôi có thể cho cô một ít tiền, nhưng cô muốn toàn bộ tiền lương ba năm qua của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"Giang Nguyệt Vi chỉ biết người đàn ông này tuyệt đối không tin người không thể sinh chính là hắn ta, nhưng chuyện ly hôn này cô không muốn kéo dài, cũng không muốn giải thích gì với bọn họ, càng không muốn giằng co với bọn họ, sắc mặt cô bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, giọng nói nhàn nhạt: "Anh không cho cũng được, không sao cả, haizz, tôi cũng chỉ còn cách đi nói chuyện với Chung Bảo Ý thôi.
"Lời này vừa nói ra, bầu không khí yên tĩnh vài giây, sau đó, Hà Hiểu Phong tựa hồ không biết nghĩ tới điều gì, đồng tử hắn ta đột nhiên co rụt lại, lúc này từ nhà chính chạy ra ngoài.
Một hành động này của hắn làm cho những người khác của nhà họ Hà nhìn đến vẻ mặt mờ mịt, Triệu Phượng Tiên hướng về phía bóng lưng của hắn hô: "Hiểu Phong, con đi đâu vậy?"Hà Hiểu Phong không trả lời câu hỏi của bà ta, bóng lưng nhanh chóng biến mất ở cửa nhà chính, Triệu Phượng Tiên không được đáp lại, quay đầu nhìn Giang Nguyệt Vi, nắm lấy cánh tay cô: "Chung Bảo Ý là ai?" Bà ta bóp rất mạnh, giống như đang cố ý, Giang Nguyệt Vi đau đến nhíu mày, lúc này hất tay bà ta ra, lạnh nhạt nói: "Bà nên hỏi con trai bà đi.
Tôi nghĩ, bà sẽ nhận được bất ngờ từ anh ta đấy.
" Nhìn vẻ mặt biến hóa vừa rồi của Hiểu Phong, Triệu Phượng Tiên liền khẳng định Giang Nguyệt Vi không phải đang làm chuyện tốt gì, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Cô đã làm gì con trai tôi rồi? Cô rốt cuộc muốn làm gì nó?" Nhìn thần sắc của ba người, bọn họ dường như cũng không biết sự tồn tại của Chung Bảo Ý, Giang Nguyệt Vi hiện tại không muốn giải thích với bọn họ chuyện của Hà Hiểu Phong, chỉ muốn nói chuyện ly hôn, cô chỉ liếc mắt nhìn Triệu Phượng Tiên, giọng nói dứt khoát: "Tôi chỉ muốn ly hôn với anh ta thôi mà, với lại, tôi cũng muốn có được thành quả lao động xứng đáng của mình.
" “Cô còn chưa sinh được, đến cái rắm cũng không có thì còn có thành quả gì? Cô đừng có không biết xấu hổ.
” Triệu Phượng Tiên trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm cô, một bộ dạng hùng hổ làm bộ: "Muốn lấy tiền của nhà họ Hà, tôi thấy cô hình như đang nằm mơ giữa ban ngày!"Tiếng nói sắc nhọn của bà ta vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Giang Nguyệt Vi quay đầu lại, nhìn thấy Hà Hiểu Phong trầm mặt, hắn ta giống như một cơn gió trong bão, lao vào nhà, không đợi cô kịp phản ứng, cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt.
“Giang Nguyệt Vi!” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, trên cổ đã nổi gân xanh, tức giận không thôi: "Cô đã động vào cái gì không nên động rồi?"Giang Nguyệt Vi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nam nhân, cũng tức giận trong lòng, cũng không biết hai mẹ con này xảy ra chuyện gì, động một chút là muốn bóp nát cổ tay người khác: "Anh mau buông tôi ra!".