Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ

Sau khi Tống Nghị đóng tiền viện phí, anh ấy đứng bên ngoài phòng sinh, lo lắng đi đi lại lại.

Một nữ hộ sinh từ phòng sinh đi ra, anh vội vàng tiến lên giữ chặt người ta hỏi: "Tôi có thể vào trong phòng sinh được không?"

Nữ hộ sinh nhìn anh một cái rồi nói: "Không được, anh là một người đàn ông trưởng thành. Bên trong ngoại trừ vợ anh, ở đó còn có những phụ nữ mang thai khác. Người ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, mà trước giờ bệnh viện chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy."

Tống Nghị không còn cách nào khác đành ngồi tựa lưng vào chiếc ghế ở hành lang bên ngoài phòng sinh, vểnh tai cẩn thận lắng nghe những âm thanh bên trong.

Trong phòng sinh, Thẩm Kiều Kiều được mang lên giường bệnh, một nữ hộ sinh đến xem cổ tử cung của cô nói: "Mới mở được ba phân, cô đợi một chút."

Thẩm Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt gật đầu.

Cô sờ bụng nhìn sang hai bên giường, trong phòng sinh có tất cả mười chiếc giường, mỗi bên năm chiếc, ngoài cô ra còn có bốn sản phụ khác cũng đang nằm trên giường.

Người phụ nữ ngay bên cạnh giường cô đã bắt đầu sinh con, nữ hộ sinh đang hướng dẫn và động viên cô ấy.

"Ôi, đau quá. Thắt lưng của tôi gãy mất."

"Cô lấy sức rồi dặn, đã nhìn thấy đầu của đứa bé rất nhanh liền sinh thôi."

Người phụ nữ đang sinh tiếng gào đau đớn ngày càng nhỏ dần, dọa cho Thẩm Kiều Kiều sợ hãi mặt trắng bạch.

Nếu cô ấy cao giọng hét lên thì có lẽ Thẩm Kiều Kiều sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng bộ dạng kìm nén đó, cảm giác rất dọa người.

Thẩm Kiều Kiều nhịn không được liền kéo nữ hộ sinh phụ trách mình hỏi: "Y tá, sinh con rất đau phải không?"

Lời vừa nói ra, nữ hộ sinh lơ đãng liếc nhìn cô một cái nghĩ, cô gái này nhìn còn trẻ tuổi, có lẽ là lần đầu sinh con.

Nhìn cô có bộ dáng cao ráo, xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, có vài sợi tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, trông có chút chật vật nhưng lại gọn gàng đáng yêu.

Trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại hơn mấy phần trả lời: "Đau đớn là điều tự nhiên, tất cả phụ nữ trên đời này dù sao cũng phải trải qua cửa này".

Trong khi hai người đang nói chuyện, người phụ nữ bên cạnh lại rên rỉ vài tiếng.

Thẩm Kiều Kiều bị dọa giật mình, bụng cô càng ngày càng đau: "Y tá, y tá, tôi đau bụng quá."

Nghe cô nói xong, nữ hộ sinh nhìn cổ tử cung của cô rồi vui mừng nói: "Đã mở mười phân, bây giờ cô có thể sinh con", rồi lại an ủi cô: "Tư thế bào thai của cô khá thuận. Theo kinh nghiệm của tôi thì hẳn rất nhanh là cô có thể sinh con, đừng sợ."

Nữ hộ sinh bảo Thẩm Kiều Kiều cầm lấy chiếc vòng để mượn lực, đồng thời căn dặn: "Chờ một chút rồi cô làm theo chỉ dẫn của tôi, khi nào tử cung co thắt lại thì dùng sức, nhất định không được hét to."

Nếu hét to, nữ hộ sinh liếc nhìn bà bầu bên cạnh rồi nói: "Nếu hét to sẽ tiêu hao sức lực của cô, đến lúc đó sẽ không còn sức lực để sinh con."

Thẩm Kiều Kiều vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, cam đoan: "Tôi nhất định sẽ không la hét lớn tiếng. Y tá, cô yên tâm."

Thấy cô nói như vậy, nữ hộ sinh an tâm rồi nói: "Vậy thì liền bắt đầu thôi."

Thẩm Kiều Kiều lúc này đổ mồ hôi đầm đìa, cô cảm thấy eo mình gần như bị gãy làm đôi, đứa trẻ trong bụng đang liều mạng đá chân, như muốn nhanh chóng thoát ra.

Cô làm theo lời nữ hộ sinh, nghiến răng dùng sức nhưng hiện tại đau quá, cô cảm thấy đầu óc mình như biến thành một cục bột nhão, ngoài trừ việc sinh con, cô không còn nghĩ được gì nữa.

Bên ngoài phòng sinh, Tống Nghị lo lắng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Nhưng trong phòng sinh vẫn không có ai ra ngoài, anh đành phải túm lấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế ở hành lang cùng mình, cũng là người có vợ đi sinh rồi hỏi: "Anh ơi, sao trong đó không có tiếng động?"

Người đàn ông lắc lắc tờ báo trong tay, anh ta liếc mắt nhìn về phía anh, "Đây không phải là rất bình thường sao, Đồng chí cậu đừng lo lắng vớ vẩn, đợi thêm một lát nữa, đứa bé sẽ sớm chào đời."

Lông mày Tống Nghị cơ hồ như dính chặt vào nhau, anh lại đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đi lại lại hai vòng, rồi lại chạy đến cửa phòng sinh, dán chặt vào cửa, muốn nghe xem bên trong có động tĩnh gì của Thẩm Kiều Kiều hay không.

Người đàn ông nhìn thấy anh cao hơn 1m8, rụt người dán vào cửa, cảm thấy có chút buồn cười, gấp tờ báo lại, vỗ vỗ ghế: "Được rồi, cậu trở lại đây ngồi đi, sinh con là chuyện của phụ nữ, cậu lo lắng cũng vô dụng, chẳng lẽ cậu có thể sinh con thay cho cô ấy."

Tống Nghị không quay đầu chỉ lẩm bẩm một câu: "Nếu có thể, tôi thực sự muốn thay cô ấy sinh con."

Kiều Kiều từ khi mang thai đến khi sinh con đã trải qua rất nhiều gian khổ, nếu đổi lại là anh sinh con, thân thể xương cốt của anh cường tráng hơn Kiều Kiều gấp bao nhiêu lần, đến lúc đó đứa trẻ sinh ra sẽ rất dễ dàng, Kiều Kiều cũng không phải chịu tội như thế này.

Người đàn ông sờ mũi, tiếp tục cầm tờ báo lên đọc.

Trong phòng sinh, Thẩm Kiều Kiều càng ngày càng đau đớn, nhưng so với lúc mới vào phòng sinh cô lại tỉnh táo hơn nhiều.

Lúc đầu cô còn có thể nhịn không được hét lên, nhưng thực sự đau quá, đau muốn chết nên cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Nữ hộ sinh nhanh chóng ổn định cô lại rồi nói: "Không phải vừa mới đáp ứng là sẽ làm tốt sao."

Thẩm Kiều Kiều nước mắt rưng rưng nhìn nữ hộ sinh: "Đau quá."

Nữ hộ sinh nhìn cô như vậy trái tim cũng mềm lại: "Cố gắng lấy hơi dặn rồi sinh đứa bé ra, đến lúc đó sẽ không đau nữa".

Thẩm Kiều Kiều tùy ý gật đầu, hai tay nắm lấy chiếc vòng, cảm giác bên dưới thân đau đớn như từng đợt sóng biển cuốn tới.

"Dùng sức, dùng sức, nhìn thấy đầu đứa bé rồi!" nữ hộ sinh tiếp tục động viên.

Cô ta biết rõ việc so sánh sẽ có tác dụng, cố ý nói: "Cô nhìn xem, người phụ nữ giường bên cạnh sắp sinh rồi, cô cố dặn thêm đi, không thể thua bên đấy được."

Thẩm Kiều Kiều cảm thấy thắt lưng của mình gần như bị gãy làm đôi, từ khi cô được sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy, trong lòng chua xót mà rơi nước mắt.

Lại một đợt đau đớn ập đến, Thẩm Kiều Kiều không nhịn được nữa, đem hết những lời dặn dò của nữ hộ sinh quên hết, hét lớn: "Tôi không sinh nữa!"

Không sinh nữa?

Các nữ hộ sinh nghe vậy đều choáng váng, đây là lần đầu tiên một sản phụ trong lúc sinh con nói rằng mình không sinh muốn sinh nữa, mọi người lắp bắp nói: "Này, sao có thể không sinh con được".

Thẩm Kiều Kiều nắm chặt chiếc vòng, mồ hôi rơi như mưa, hét lớn: "Tôi đau muốn chết, Tống Nghị ngươi là con rùa đen khốn kiếp!"

"Tôi sẽ không bao giờ sinh con nữa, người nào muốn sinh con thì tự đi mà sinh!"

Cửa phòng sinh của bệnh viện huyện chỉ cách một tầng mỏng, ngoài hành lang đều nghe thấy tiếng hét của cô.

Tống Nghị lo lắng muốn xông vào, nhưng nhớ tới lời nói của nữ hộ sinh lúc trước, anh lo lắng vò đầu bứt tai, chỉ có thể từ bên ngoài lớn tiếng đáp: "Đúng, đúng, ta là con rùa khốn kiếp, Kiều Kiều, em không sao chứ."

"Đúng vậy, ai muốn sinh thì sinh đi. Dù sao sinh xong đứa này, về sau chúng ta sẽ không sinh con nữa!"

Đôi bạn trẻ người hát người xướng, khiến mọi người trong ngoài phòng sinh đều nghe trợn tròn mắt.

Ngay cả sản phụ nằm cạnh Thẩm Kiều Kiều còn đang rên rỉ đau đớn cũng sững sờ trong giây lát, quên cả kêu đau.

Thẩm Kiều Kiều đang lúc mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Tống Nghị, trong lòng cũng buông lỏng, toàn thân bắt đầu bủn rủn bất lực, lúc này mơ hồ nghe thấy nữ hộ sinh nói: "Đầu đã ra rồi, nhanh lên, nhanh lên, dặn thêm hơi nữa đi. "

Cô bỗng nhiên mở to hai mắt, cắn răng dùng sức, cô cảm thấy có thứ gì đó tách ra khỏi âm đ*o của mình, sau đó kiệt sức ngủ thiếp đi.

Nữ hộ sinh dùng kéo đã tiệt trùng cắt dây rốn của thai nhi, đặt đứa bé lên bàn cân, rồi dùng vải sạch quấn cho đứa bé vui vẻ bước ra khỏi phòng sinh: "Chúc mừng, vị nào là người nhà Thẩm Kiều Kiều, cô ấy đã sinh con một cậu bé mập mạp nặng 7 cân."

Còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy một cơn gió thổi qua.

Thẩm Kiều Kiều nằm trên giường bệnh di động, được y tá đẩy ra ngoài, Tống Nghị hai tay nắm chặt thành giường bệnh, nhìn thấy hai mắt Thẩm Kiều Kiều nhắm chặt, khẩn trương hỏi: "Y tá, y tá, vợ của tôi ổn chứ?"

Cô y tá bị anh làm cho giật mình, lùi lại một bước, vỗ nhẹ vào ngực mới trả lời: "Không có việc gì, cô ấy chỉ mất sức quá nhiều nên ngủ mê man thôi, một lát sẽ tỉnh lại."

Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Tống Nghị mới dần dần thả lỏng.

Trước đó vì lo lắng quá mức, bây giờ cơ thể được thả lỏng, anh gần như không làm chủ được cơ thể kém chút nữa ngã xụi lơ xuống đất.

Tống Thúy Hoa cùng Tống Đại Sơn vội vã đuổi theo đến bệnh viện huyện, đang hỏi y tá phòng sinh ở đâu, rồi nhanh chóng đi lên thì tình cờ nhìn thấy Tống Nghị đang đứng ngoài phòng sinh, bà vội vàng tóm lấy tay anh rồi hỏi: "Thế nào, Kiều Kiều sinh chưa?"

Nữ hộ sinh không nói gì nhìn Tống Nghị, cô ta đang nghĩ, làm sao lại có người làm cha như vậy, đứa bé sinh ra đều mặc kệ, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông chỉ quan tâm đến vợ mình mà mặc kệ đứa con vừa mới sinh.

Nữ hộ sinh nghe được từ "Kiều Kiều" từ miệng Tống Thúy Hoa và Tống Đại Sơn, đoán chắc là người nhà của sản phụ, liền nhớ lại nhiệm vụ của mình, một lần nữa nở nụ cười, giòn tiếng nói: "Sinh rồi, sinh rồi, sản phụ đã sinh ra một cậu bé nặng bảy cân rất mập mạp và rất khỏe mạnh."

Nói xong liền ôm đứa bé thả vào lòng Tống Thúy Hoa.

Tống Thúy Hoa nhìn vào thằng bé, chỉ thấy trên mặt và toàn thân đứa bé phủ một lớp màu trắng giống như váng sữa.

Tuy nhiên, vẫn chưa nhìn rõ ngũ quan, đôi mắt híp lại thành một đường mỏng, hai tay đặt bên tai, thỉnh thoảng khẽ động, cơ thể mềm mại và nhỏ bé làm cho trái tim bà gần như tan chảy.

Tống Đại Sơn không kìm được miệng cười tươi, vừa bắt tay y tá, vừa quay đầu nhìn đứa bé: "Cảm ơn đồng chí, đã vất vả rồi."

Trong phòng bệnh, Thẩm Kiều Kiều mở mắt ra, đầu tiên cô đã nhìn thấy Tống Nghị, anh cười toe toét, để lộ hàm răng trắng, cười giống như một kẻ ngốc.

Thẩm Kiều Kiều bật cười, cô cũng cong môi cười thật tươi với anh, sau đó nhanh chóng lấy tay che mặt: "Đừng nhìn, xấu lắm."

Cô vừa mới sinh con, tóc, rồi trên mặt tất cả đều đẫm mồ hôi, chắc chắn trông không được đẹp cho lắm.

Tống Nghị cười kéo tay cô ra: "Nói nhảm, em luôn là người đẹp nhất."

Nhìn thấy bộ dạng dính nhau của đôi vợ chồng trẻ khiến Tống Thúy Hoa nổi da gà, bà đẩy Tống Nghị sang một bên, bưng một bát cháo đến, phía trên bát cháo còn có một lớp dầu gạo, nhìn rất ngon.

Thẩm Kiều Kiều sinh xong như vậy cũng đã đói bụng, cô cầm bát cháo một ngụm uống hết.

Bụng được lót bát cháo nóng, cô cảm thấy toàn thân ấm lên, trên người đã có lực rồi hỏi: "Đứa bé đâu, để cháu nhìn xem. Là trai hay gái?"

Tống Đại Sơn đem đứa bé đang nằm trong tã lót đưa tới, cười nhe răng không thấy được mắt: "Là con trai, là một tên tiểu tử mập mạp."

Thẩm Kiều Kiều nhận lấy đứa bé nhìn thoáng qua, trên người thằng bé lớp váng màu trắng đã bong ra, bây giờ lộ ra ngoài là làn da đỏ sậm.

Nhìn cậu bé hơi gầy và nhỏ, trên đầu chỉ có vài sợ tóc tơ ngắn lưa thưa, cô không khỏi thất vọng nói: "Nhìn cũng không phải là một cậu bé mập mạp, cháu còn tưởng bé sẽ rất trắng chứ."

Khăn quấn của thằng bé đã được thay từ khăn của bệnh viện bằng chiếc tã do Tống Thúy Hoa mang đến, chiếc khăn quấn màu xanh nhạt khiến màu da của bé tối hơn một chút.

Tống Thúy Hoa nói: "Thằng bé vừa chào đời được 7 cân được tính là mập rồi, tất cả trẻ con đều như vậy, lúc trước khi Tống Nghị mới chào đời, nó còn đen hơn thằng bé này rất nhiều, cứ nuôi từ từ sau này sẽ tốt hơn."

Mấy người vây lại trêu đùa đứa trẻ một hồi, chợt nhớ ra là vẫn chưa đặt tên cho thằng bé.

Tống Đại Sơn nhìn Tống Nghị: "Cháu là cha của thằng bé, cháu đặt tên thằng bé là gì."

Tống Nghị nhíu mày: "Nhỏ thì gọi là bảo bảo. Còn đại danh cháu vẫn chưa nghĩ ra, nếu không cứ gọi Tống Thẩm là được rồi."

Tống Đại Sơn thật muốn đạp anh một cước, ông thật làm như vậy, rồi hùng hùng hổ hổ nói: "Có người nào lại đi lấy tên đó đặt cho con, Tống Thẩm, Tống Thẩm, sao có thể qua loa như vậy được, anh đúng thật là không được việc gì."

"Lúc anh mới sinh ra, đầu trọc trụi hủi, thế là cha anh liền đặt tên là Tống Trọc, ta phải liều mạng ngăn cản, nếu không bây giờ anh sẽ không có cái tên dễ nghe là Tống Nghị đâu. Bằng không bây giờ anh nào có cái tên Tống Nghị dễ nghe như thế. Có khi sẽ bị gọi là Tống Trọc, Tống Ghẻ, Tống Kiết Lỵ"

Tống Nghị tay chân nhanh nhẹn né được cú đá của Tống Đại Sơn, rồi giải thích: "Cháu thế nào cũng được, Tống Thẩm, vừa lúc thằng nhóc có tên là họ của mẹ nó, thế cũng rất hay."

Thẩm Kiều Kiều không còn gì để nói, cô cảm thấy vui mừng, may mắn đứa trẻ là con trai, chứ nếu là con gái, rồi đặt tên là Tống Thẩm, sau này lớn lên còn không phải tìm cô mà khóc ư.

Tống Nghị đến cùng cũng là cha của thằng bé, nên quyền quyết định cuối cùng đặt tên là gì sẽ là do anh.

Bảo bảo, một cậu bé nặng 7 cân, đang ngủ ngon lành, cậu cũng không quan tâm đến việc mình được đặt tên là Tống Thẩm.

Thẩm Kiều Kiều dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê ngón tay út của bảo bảo, ông cả đã vì con mà chiến đấu hết sức rồi, sau này muốn trách thì trách cha con nha.

Dưới gốc cây đa lớn ở công xã Hồng Kỳ, trong lúc nông nhàn, người dân trong xã ngồi tụ tập cùng nhau cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Bà Trương nhổ vỏ hạt dưa ra, đi lòng vòng trợn đôi mắt đục ngầu, cao giọng nói: "Mọi người đã nghe được gì chưa, thanh niên trí thức Thẩm phải đi viện rồi"

Dì Thái hùa theo bà ta, cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên nói: "Thật hay giả, phải đi bệnh viện sao, lẽ nào là sinh non."

Bà Trương cố ý nghiêng qua Dì Thái, "Phi, phi, phi, làm gì có chuyện sinh non, Thẩm Kiều Kiều bụng đã lớn thế kia, chắc là cô ta đến bệnh viện sinh con, còn nói sinh non, bà đừng nói nhảm cẩn thận cái lưỡi của bà đấy, bà không sợ Tống Thúy Hoa lúc quay về sẽ dùng gậy đuổi đánh à."

Bà ta vẫn còn ghi hận việc Tống Thúy Hoa từng dùng chày đá để hù dọa bà và dì Thái lúc trước thế nên đã cố tình nhắc đến.

"Hứ, đuổi đánh thì đuổi đánh, tôi sợ bà ta chắc, nếu bà ta có bãn lĩnh đến, tôi sẽ kéo đầu bà ta xuống." Dì Thái hai tay chống nạnh rồi hứ một tiếng thật lớn, nhưng vừa nói xong câu, bà ta lập tức rụt cổ một cái.

Hai người nói qua nói lại vài câu, đã thu hút được sự chú ý của mọi người.

Tống Nghị là cháu trai của đại đội trưởng Tống Đại Sơn, còn Thẩm Kiều Kiều là một thanh niên trí thức xinh đẹp, ở công xã hai người luôn là chủ đề bàn tán sôi nổi mỗi khi rảnh rỗi, vừa nghe có tin đồn về họ, là mọi người lập tức nhao nhao vểnh tai lên nghe.

"Tôi nha, đã tận mắt nhìn thấy, Tống Nghị bế Thẩm Kiều Kiều trên xe lừa của Tôn Lão Đầu, đi từ công xã lên huyện thành, nhìn thì thấy hình như cô ấy sắp sinh con vậy." Bà Trương ở một bên kể lại, bà ra hiệu bằng mắt, vừa xòe hai ngón tay trỏ và ngón giữa khoa tay múa chân.

Dì Thái chép miệng: "Sinh thì sinh thôi, Cả xã này làm gì có người phụ nữ nào không biết sinh con, có chuyện gì mà phải ngạc nhiên?"

"Đúng vậy." Những người khác cũng đồng tình.

Có người cùng dì Thái có xích mích liền cố ý giễu cợt: "Ai nói vậy, Thái Ngân không phải là một con gà mái già không biết đẻ à. Thái Ngân, bà không thể tự mình sinh con, cho nên mới ghen tị với Thẩm Kiều Kiều có thể sinh đi."

Dì Thái nghe vậy lập tức xù lông, chỉ vào người kia hét lớn: "Ngươi nói mò cái gì đâu, có tin hay không ta đánh chết ngươi!"

Bà Trương tằng hắng liếc nhìn dì Thái, dì Thái giật mình, lúc này mới bất đắc dĩ câm miệng.

Thấy sự chú ý của mọi người quay lại với mình, bà Trương cười thần bí.

"Mọi người cái này chắc không hiểu đi, Thẩm Kiều Kiều là một thanh niên trí thức. Hiện tại nhóm thanh niên trí thức đang tích cực tổ chức học tập và muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Cô ta chẳng lẽ không động tâm?"

Như thể đây là một cuộc nói chuyện nhỏ, mọi người lúc đầu còn lơ đãng không để ý đến, bây giờ đã chăm chú nhìn chằm chằm vào bà Trương, muốn xem bà ấy còn cung cấp thông tin gì khác.

Đã thu hút được ánh mắt của mọi người tập trung vào mình, bà Trương hài lòng nhếch môi cười, để lộ hàm răng vàng khè.

Bà ta chỉ vào chiếc cái cốc trống rỗng, con dâu nhà họ Chu bĩu môi nhưng vẫn đổ đầy rượu trắng lạnh vào cốc.

Bà Trương không nhanh không chậm uống cốc rượu lạnh, làm như vậy càng khơi dậy sự tò mò của mọi người, lúc này bà hài lòng nói: "Tôi đoán rằng sau khi Thẩm Kiều Kiều sinh con, cô ta sẽ trở về ly hôn với Tống Nghị, để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."

Nói xong, bà ta lại vươn cổ, thấp giọng nói: "Tôi chỉ nói với các người vậy thôi, đừng tung tin đồn ra ngoài."

Bà ta mở trừng đôi mắt đục ngầu, "Hôm nay trước khi Thẩm Kiều Kiều đến bệnh viện huyện, tôi tình cờ đi ngang qua nhà cô ta, qua khe cửa tôi nhìn thấy, Thẩm Kiều Kiều ở trong nhà la hét ầm ĩ muốn đòi ly hôn, thế nhưng bị Tống Nghị và Tống Thúy Hoa đẩy một cái ngã xuống đất, thế mới huyên náo phải vào bệnh viện!"

Bà Trương tự cho là mình đã thấp giọng lắm rồi, nhưng giọng nói của bà khá lớn, đến mức mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Đám người xôn xao rối rít nói: "Không thể nào." "Đừng nói nhảm, ly hôn là chuyện lớn."

Chuyện tầm phào này có thể so sánh với một trận động đất cấp độ 10. Vốn dĩ, trước kia mọi người trong công xã ngồi ở những nơi riêng biệt, phân biệt rõ ràng với những nơi nhóm thanh niên trí thức tụ tập, hai bên dù đi qua nhau thì cũng chỉ coi như họ vô tình.

Vương Hồng Yến vốn luôn là bạn tốt của Tống Thúy Hoa, nghe lời nói của bà Trương càng ngày càng quá quắt, lập tức tiến lên nói: "Bà chớ nói lung tung, Thúy Hoa và Tống Nghị không phải người như vậy."

Bị chất vấn, bà Trương cảm thấy khó chịu không vui nói: "Làm sao không có khả năng, mọi người suy nghĩ thật kỹ xem. Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị kết hôn, ngoại trừ việc dọn mấy bàn rượu trong công xã, họ đã lên huyện thành để nhận giấy chứng nhận kết hôn chưa? Vậy không có giấy đăng ký kết hôn có được gọi là vợ chồng không?

Cái này... mọi người trong xã cùng các thanh niên trí thức nhìn nhau sửng sốt.

Vương Hồng Yến cau mày, "Không có giấy đăng ký kết hôn thì đã sao, chẳng lẽ bà cùng người đàn ông của bà có giấy kết hôn rồi. các người còn không phải là chưa có giấy kết hôn đấy thôi, thế mà bà vẫn cùng người đàn ông nhà bà sống qua hơn nửa đời người đấy thôi."

"Hơn nữa, các cặp vợ chồng kết hôn ở công xã Hồng Kỳ làm gì có cặp nào đã chạy lên huyện thành để làm giấy đăng ký kết hôn. Đối với những người ở nông thôn, đã bày bàn rượu mời mọi người đến rồi về sống chung một nhà thì coi như danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng."

Mọi người trong công xã nghe thấy đều nhao nhao gật đầu, đây quả thực là sự thật.

Nhưng nhóm thanh niên trí thức lại có suy nghĩ khác, bọn họ cùng người dân trong công xã không giống nhau, họ đến từ các thành phố lớn và hiểu rõ tầm quan trọng của giấy đăng ký kết hôn.

Có thể nói, không có giấy đăng ký kết hôn, xét về mặt pháp lý, Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị hoàn toàn không có quan hệ gì.

Lưu Lộ Lộ vui mừng quá độ, không chê chuyện lớn chạy đến giữa đám đông cao giọng nói: "Ôi ôi, để tôi nói cho các người biết, Thẩm Kiều Kiều chính là có chủ ý này."

Cũng giống như dì Thái là vai phụ của bà Trương, thì Trương Mạn Tuyết cũng tới làm vai phụ cho Lưu Lộ lộ, "Trách không được, Thẩm Kiều Kiều chỉ thèm muốn sự giàu có của nhà họ Tống, mà Tống Nghị lại có thể làm việc giúp cô ta, chờ đến khi lợi dụng người ta xong, liền chia tay thôi!"

"Đúng vậy, không có giấy kết hôn thì không được tính là cặp vợ chồng, giấy đăng ký kết hôn rất quan trọng, dù Tống Nghị không biết, thì đối với Thẩm Kiều Kiều là một thanh niên có trí thức làm sao có thể không biết chuyện này", Chu Mẫn âm dương quái khí nói, "Ai nha, Thẩm Kiều Kiều thật tâm cơ nha, cô ta đã lừa được cả vợ chồng Tống Đại Sơn và Tống Nghị."

Bà Trương sau khi thành công đã rút lui, bà chầm chậm uống cốc rượu lạnh rồi mở to mắt nhìn ba nữ thanh niên trí thức là Lưu, Trương và Chu, trong mắt có một chút hài lòng.

Vương Hồng Yến cắn chặt răng hàm, giọng đầy căm hận nói: "Các ngươi ăn nói cho sạch sẽ, vô cớ tung tin đồn, không sợ nửa đêm có quỷ tới cửa xé rách miệng các ngươi. Nếu Thẩm Kiều Kiều thật giống như các người nói, vậy tại sao cô ấy lại mang thai, tại sao phải sinh con cho Tống Nghị?"

Lưu Lộ Lộ trợn mắt hếch lên trời: "Tôi đây làm sao mà biết được".

Cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, rồi nói: "Không, không, tôi biết, mọi người nghĩ mà xem, muốn vào đại học cần phải có học phí, chi phí đi lại. Thẩm Kiều Kiều nào có tiền, nhưng Tống Nghị thì lại khác. Anh ấy hàng ngày đều chạy lên huyện thành mở quầy bán hàng, thế nên‌ kiếm được rất nhiều tiền."

"Đến lúc đó, Thẩm Kiều Kiều ném đứa bé cho nhà họ Tống, tìm Tống Nghị đòi tiền, rồi một thân một mình thoải mái chạy về thành phố học đại học. Bởi vì cô ta là mẹ ruột của đứa trẻ nên Tống Nghị không thể không đưa tiền, nếu không cô ta sẽ quay lại ôm đứa trẻ đi mất, chậc, chậc, chậc ".

Lưu Lộ Lộ vừa nói vừa vỗ tay nói: "Cao tay, quá cao tay."

Trương Mạn Tuyết càng nghe mắt càng sáng lên, nhìn lướt qua mọi người xung quanh: "Các người không phải ngày nào cũng nói nữ thanh niên trí thức chúng tôi câu dẫn xã viên trẻ tuổi để nhờ họ giúp chúng tôi làm việc sao, sao lại là Thẩm Kiều Kiều mọi người lại không nhìn ra, điều này thật vô lý."

Thật sự là há miệng tung tin đồn nhảm, đến khi tin đồn bị bác bỏ đến lúc đấy có phải chạy gãy chân.

Tống Thúy Hoa tính tình cứng rắn thế nên ở công xã mối quan hệ không được tốt lắm, chỉ có Vương Hồng Yến há miệng muốn nói lại với mấy người đổi trắng thay đen.

Một số người dân trong công xã và một số thanh niên trí thức muốn lên tiếng thay đôi vợ chồng trẻ, nhưng lại sợ bị người khác nói là muốn bám lấy đại đội trưởng Tống Đại Sơn.

Trong lúc nhất thời chỉ còn lại bà Trương, dì Thái và ba nữ thanh niên trí thức họ Lưu, họ Trương cùng họ Chu đang nói về những suy đoán của họ.

Một hồi lại nói Thẩm Kiều Kiều có khi đã ly hôn với Tống Nghị trong phòng bệnh ngay sau khi sinh con.

Một hồi lại nói Tống Thúy Hoa đẩy Thẩm Kiều Kiều sinh non, có khi đứa trẻ không sống sót nổi, mấy người hiện tại ngay cả khi không ở trong bệnh viện huyện vẫn có thể nhao nhao nói lung tung.

Một hồi lại nói Thẩm Kiều Kiều cùng Tống Nghị không có khả năng ly hôn, nói cô còn muốn lợi dụng đứa trẻ này để kiếm một khoản tiền từ nhà họ Tống, nếu đứa trẻ được sinh ra là con trai thì lại càng dễ.

Dù sao muốn nói cái gì thì nói cái đấy, nhưng tất cả đều không có ý tốt.

Nghe được những lời này, những người trước kia luôn nghĩ cặp vợ chồng này luôn yêu thương nhau đều có cảm giác trống rỗng trong lòng.

Ví dụ như bà Triệu trước đây đã bán con gà cho Thẩm Kiều Kiều, hiện tại bà càng nghĩ càng cảm thấy lời bà Trương nói có lý.

Thẩm Kiều Kiều đang êm đẹp lại đi mua gà con, con dâu mới nhà ai mua gà đều hướng gà mái mà mua, đằng này Thẩm Kiều Kiều lại không giống vậy, có lẽ ngay từ đầu Thẩm Kiều Kiều đã không có ý định sống chung với Tống Nghị, vì thế mua các gì không phải là mua, cô liền tùy ý mua hai con gà con cho đủ quân số.

Sau khi mọi người mồm năm miệng mười thảo luận xong, bà Trương mới hài lòng cao giọng quát: "Các người cứ nhìn đi, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều nhất định sẽ chia tay."

Một số người không thể chịu đựng được hành vi của bà ta ẩn trong đám đông hét lên: "Nếu họ không chia tay thì sao"

Bà Trương hừ hừ hai tiếng, "Cho dù bây giờ bọn họ không chia tay thì sau này nhất định bọn họ sẽ chia tay. Các người cứ chờ xem. Nếu hai người họ mà không chia tay, tôi lộn ngược đầu đi một vòng quanh xã!"

Mọi người vào đây xem video ủng hộ cho mình nhé, cũng đừng quên like và đăng ký kênh để tạo động lực ra nhiều chương mới nhé. Cảm ơn các bạn nhìu nhìu

Phần 7: Chương: 22-23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui