Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ

Trước khi ăn bữa tối, Thẩm Kiều Kiều còn bưng trên tay một bát canh trứng.

Cô tươi cười, đáp tiếng giòn vang: "Cám ơn bác gái."

Tống Thúy Hoa liếc cô một cái, mang vẻ mặt không thay đổi, rồi lại gắp thêm cho cô mấy miếng thịt.

Thẩm Kiều Kiều kẹp thịt lợn cùng khoai tây cho vào miệng, cô thỏa mãn mỉm cười híp mắt.

Cách cô ăn uống rất tế nhị và tao nhã, vì vậy đã khiến cho ba người còn lại trên bàn ăn cũng không khỏi ăn chậm lại.

Sau khi Cơm nước xong xuôi, tiễn hai vợ chồng Tống Nghị về, Tống Đại Sơn tâm trạng vui vẻ liền ngâm nga một điệu hát dân gian.

Tống Thúy Hoa vừa lau bàn, vừa nói: "Hôm nay tôi cùng nó lên núi, nó nói với tôi là nó muốn đun nước tắm chữa rôm sẩy cho Tống Nghị, nó còn nói muốn may quần áo cho Tống Nghị nữa."

Tống Đại Sơn hơi sững sờ, ông lập tức nhận ra nó trong lời bà là ai, liền cười toe toét: "Đã biết đau lòng người khác rồi, đây không phải là chuyện tốt sao?"

Tống Thúy Hoa đặt khăn lau xuống nói: "Ông nói xem, trước đây có phải tôi đã đánh giá sai nó không. Tôi luôn nghĩ nó quá yếu đuối, không biết làm gì.".

Tống Đại Sơn thấy Tống Thúy Hoa đã thay đổi cái nhìn đối với Thẩm Kiều Kiều, cố ý nói thêm: "Bà chỉ là suy nghĩ quá nhiều, tôi nói cho bà biết, con cháu sẽ có phúc riêng của con cháu."

Không giống như Tống Thúy Hoa, Tống Đại Sơn đối với Thẩm Kiều Kiều không có ý kiến gì, ngược lại, chỉ sau ba tháng kết hôn mà cô đã mang thai, ông đối với cô lại càng thích hơn.

Tống Thúy Hoa cười cầm khăn lau ném về phía ông, "Đúng vậy, con cháu tự có phúc của con cháu, tôi chỉ là lo lắng thôi."

Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều sau khi trở về nhà, tắm rửa xong, liền ngồi trên ghế lau tóc.

Tóc của Thẩm Kiều Kiều dài đến thắt lưng, bình thường được tết lại cho tiện, bây giờ khi xõa ra, mái tóc đen nhánh trải dài trên lưng, nhìn giống như tấm tơ lụa mịn màng.

Tống Nghị cầm lấy chiếc khăn, từng chút từng chút một giúp cô lau khô tóc.

Đáng lẽ với thời tiết nóng nực như hôm nay, thì tóc sẽ khô rất nhanh, nhưng với cô thì khác, tóc của cô rất dày, nếu không lau khô tóc cẩn thận, thì chờ đến khi đi ngủ, lớp tóc bên trong vẫn còn ẩm ướt.

Thẩm Kiều Kiều yên tâm, thoải mái, tận hưởng sự phục vụ của Tống Nghị, cô cầm tấm vải màu xanh nhạt lên ngắm nhìn, khua tay, còn không ngừng hỏi Tống Nghị: "Anh nói xem, em nên may áo cổ tròn hay cổ đứng?"

Tống Nghị trả lời qua loa cho có lệ: "Cổ tròn."

Thẩm Kiều Kiều nhíu lông mày cong như lá liễu của cô, "Thế nhưng áo cổ đứng sẽ khiến cổ thon gọn hơn, còn làm nổi bật xương quai xanh."


"Vậy thì làm áo cổ đứng." Anh tiếp tục qua loa.

Cô nghe được câu trả lời qua loa cho có lệ trong lời nói của anh, Thẩm Kiều Kiều quay đầu lại, phát hiện ra, sự chú ý của anh căn bản không hề đặt trên tấm vải xanh, cô đánh mạnh vào anh và nói: "Em hỏi anh nghiêm túc đấy!"

"Được rồi, được rồi."

Tống Nghị híp mắt, nhìn vào tấm vải hai ba giây liền nói: "Dù là cổ tròn hay cổ đứng, chỉ cần là em mặc, thì kiểu nào cũng đẹp."

Thẩm Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu, vành tai đỏ bừng: "Chỉ biết miệng lưỡi trơn tru."

Dưới ánh đèn, đôi môi cô ẩm ướt, trơn bóng, nhìn giống như thạch.

Ánh mắt Tống Nghị tối sầm lại, rồi nói một câu: "Em có muốn hay không nếm thử, xem có phải anh miệng lưỡi trơn tru thật không."

Nghe vậy, Thẩm Kiều Kiều mặt đỏ bừng, đẩy thân thể nóng hổi của anh ra: "Anh, anh thật không biết xấu hổ."

Tống Nghị nắm lấy nắm tay nhỏ bé đang hua loạn của cô, cười đùa xích lại gần cô, "Anh nói thật đấy, em có muốn nếm thử không?"

Mặc dù, Cô và anh kết hôn lâu như vậy, hai người chung phòng còn đã mang thai, nhưng trông cô vẫn là một bộ dáng yêu kiều, sợ hãi, rụt rè như lúc chưa lấy chồng, điều này khiến anh ngứa ngáy, càng ngày càng không thể chịu đựng được.

Thẩm Kiều Kiều khẽ cắn môi dưới, hai má đỏ lên giống như được đánh một lớp phấn, cô liếc nhìn xung quanh, nhưng lại không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của anh.

Dưới tình thế cấp bách, cô nhìn thấy cây bạc hà trên bậu cửa sổ, ánh mắt xoay động, liền nghĩ ra chủ ý: "Đó là cây bạc hà ở sau núi do bác gái của anh đào, nếu anh không trồng nó, nó sẽ héo mất."

Tống Nghị mỉm cười ngồi dậy, buông tha cho cô, "Ồ, vậy thì trồng cây bạc hà đi thôi."

Thẩm Kiều Kiều lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi theo bước chân anh, đi ra đến phòng ngoài, vì để giảm bớt căng thẳng, cô vội vàng nói nhiều như súng bắn liên thanh: "Bác gái nói với em, cây bạc hà trồng dưới bậu cửa sổ có tác dụng đuổi muỗi, hương thơm của nó có mùi thơm mát, dể ngửi."

Tống Nghị vừa dùng cuốc nhỏ đào hố trồng cây bạc hà, vừa đáp lại lời cô: "Vậy thì tốt quá, Đêm qua ngay cả khi đã buông màn, anh vẫn cảm giác như con muỗi vẫn kêu vo ve ngay bên tai vậy".

Trồng cây bạc hà xong, cũng đến giờ đi ngủ.

Hai người nằm trên giường, không biết là do tác dụng tâm lý, hay là gió thật sự thổi hương thơm bạc hà vào phòng.

Một mùi hương thơm tươi mát cùng một đêm không mộng mị, hai người ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau, khi thức dậy cả hai đều có cảm giác sảng khoái.


Ngày hôm sau khi tan làm về, Thẩm Kiều Kiều thuận miệng nói: "Anh về nhà trước đi, em có chút việc phải làm."

Đêm qua cô lén lút sờ vào lưng và đùi của Tống Nghị, rôm sảy chẳng những không mất, mà ngược lại còn lên nhiều hơn, cho nên cô định đi nhanh đến nhà bác gái lấy lá đào phơi khô và cây kim ngân.

Tống Nghị cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ rằng hôm qua cô có một tấm vải mới, nên nay chuẩn bị đi đến địa điểm thanh niên trí thức, để khoe khoang với một số nữ thanh niên trí thức mà cô quen trước đó.

Anh liền đáp: "Em đi đi. Anh về trước nấu cơm. Ngày hôm qua còn một ít thịt lợn thừa. Anh nấu mì rồi thêm vài lát thịt."

Nghĩ đến hương vị của bát mì, Thẩm Kiều Kiều nuốt nước bọt nói: "Anh cho thêm vài miếng ớt vào mì."

Tống Nghị khoát tay nói: "Đi đây."

Thẩm Kiều Kiều đưa mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, đợi đến khi bóng dáng anh chỉ là một chấm đen nhỏ, cô mới đi đến nhà Tống Đại Sơn.

"Bác gái!"

Vừa nghe được thanh âm trong trẻo, Tống Thúy Hoa đã biết là Thẩm Kiều Kiều tới.

Lần này Thẩm Kiều Kiều trực tiếp mở cửa đi vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tống Thúy Hoa đang ngồi trong sân, bà đang cho lá đào khô và cây kim ngân vào cối đá rồi giã nát.

Thẩm Kiều Kiều đứng nhìn một lúc, rất nhanh Tống Thúy Hoa đã làm xong.

Bà đem lá đào và cây kim ngân gói gém lại đưa cho Thẩm Kiều Kiều nói: "Này, cầm đi đi. Trở về hái mấy lá bạc hà, cho tất cả vào đun lên lấy nước, rồi đem hòa với nước lạnh rồi tắm."

"Cám ơn bác gái!" Lại là một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên.

Từ hôm Thẩm Kiều Kiều đến gặp bà đến nay, Tống Thúy Hoa đã nhận không ít lời cảm ơn của cô.

Khóe miệng bà cong lên gần như không thể nhận ra, "Được rồi, Về sớm một chút đi."

Thẩm Kiều Kiều mỉm cười vẫy tay với Tống Thúy Hoa, nhưng vừa đi ra ngoài cổng liền đụng phải hai người phụ nữ lớn tuổi, một người là dì Thái, một người là bà Trương.

Dì Thái và bà Trương, hai người đều không có ấn tượng tốt đối với những thanh niên trí thức.

Theo các bà, những thanh niên trí thức này, xuống nông thôn dưới danh nghĩa là hỗ trợ xây dựng, giáo dục. Nhưng thực chất là đến để chia khẩu phần lương thực, trong số đó còn có một số nữ thanh niên trí thức nhìn giống như yêu nữ, luôn thu hút các nam thanh niên trong công xã, làm cho họ suốt ngày lơ đãng và luôn vây quanh đi theo các cô.


Những nữ thanh niên trí thức giống như yêu nữ này, đương nhiên bao gồm cả Thẩm Kiều Kiều, cô là cô gái có ngoại hình thuộc hàng đẹp nhất trong số những nữ thanh niên trí thức.

Dì Thái dò xét Thẩm Kiều Kiều từ trên xuống dưới, sau đó liếc nhìn túi giấy dầu trong tay cô, nói với cô với giọng âm dương quái khí: "Tống Thúy Hoa là người tốt tính, nếu là tôi, mà có người tới tận cửa xin cái gì, tôi sẽ dùng chổi đuổi cô ta ra ngoài."

Bà Trương cũng phụ họa thêm, ý chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Còn Không phải sao? Đợt trước, con gái lớn của chị dâu tôi, đi lấy chồng được một thời gian, rồi về khóc lóc kể lể nói, Chồng của nó là một kẻ chời bời lêu lổng, lười làm, hết ăn lại nằm. Chị dâu tôi nghe xong còn mắng cho nó một trận. Người là do chính nó tự chọn, cho nên về sau, có chuyện dù tốt hay xấu nó cũng phải chịu đựng."

Đây là đang nói ý Tống Nghị cưới Thẩm Kiều Kiều, anh có một cô vợ như thế, thì về sau sẽ phải hứng chịu khổ cực.

Thẩm Kiều Kiều chớp chớp mắt nhìn dì Thái và bà Trương.

Tống Thúy Hoa đang có tâm tình vui vẻ nên thu dọn chiếc cối đá đã qua sử dụng trong sân, thì nghe thấy giọng nói của dì Thái và bà Trương từ bên ngoài vọng vào, đồng thời còn nghe thấy hai người họ nhắc đến tên mình.

Bà nhanh chóng thả chiếc cối đá xuống đất rồi đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, bà đã nhìn thấy, Thẩm Kiều Kiều bị dì Thái và bà Trương chặn lại không cho đi, lúc này trông cô giống như một con gà gầy, yếu nhất trong đàn gà vậy, nhìn cô thật đáng thương và đầy bất lực.

Tống Thúy Hoa chống hông quát: "Hai người đang làm gì vậy!"

Bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình to lớn, vòng eo tròn trịa, trên tay bà còn đang lăm lăm cầm một cái chày đá, nhìn uy thế dũng mãnh hừng hực, đã dọa cho dì Thái cùng bà trương giật mình nhảy dựng lên.

Bà Trương lấy tay che ngực đang đập loạn của mình, chỉ vào Tống Thúy Hoa nói: "Bà, bà bỏ chày đá xuống, có chuyện gì thì nói đàng hoàng."

Tống Thúy Hoa hơi nheo mắt lại, "Tôi là người mới nói tiếng người, chứ chày gỗ của tôi không biết tiếng người đâu, hai người các ngươi nếu còn không đi, thì đừng trách tôi không khách khí."

Trước đây có một bà ở thôn phía đông, bà ta mắng Tống Thúy Hoa có một câu, thế mà Tống Thúy Hoa đuổi theo bà ta mắng lại hết ba con đường mà vẫn không thở lấy hơi, vậy nên từ đó tới giờ chẳng ai dám cãi lại bà.

Dì Thái cùng bà Trương nhanh chóng vội vàng bỏ chạy, bà Trương chỉ lo chạy thậm chí còn bị rơi mất một chiếc giày.

Ấy thế mà, dì Thái không mấy tin lời đồn nên quay lại, nhổ bãi nước bọt: "Tống Thúy Hoa, ngươi chờ mà xem đi. Cưới được đứa con dâu nhõng nhẽo như vậy, về sau thì hãy cứ đợi quả ngon mà ăn!"

Tống Thúy Hoa lại giơ chày đá trong tay lên, lần này hai người chạy còn nhanh hơn, trông giống như bị chó đuổi vậy.

Tống Thúy Hoa đuổi dì Thái và bà Trương đi xong, lúc này bà mới để ý đến bộ dạng của Thẩm Kiều Kiều, cô cúi gằm mặt xuống đất trông thật đáng thương.

Tống Thúy Hoa ngừng lại một chút, lúc này mới nói: "Cháu đừng để tâm đến những lời nói của hai mụ già tám chuyện đó. Dì Thái cùng ta có quan hệ không tốt, vậy nên cứ đến khi gặp được ta, thì luôn lấy cớ gì đó để hơn thua với ta vài phần."

Thẩm Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng lại không có nước mắt giống như Tống Thúy Hoa tưởng tượng, cô nói: "Bác cả, cháu không để bụng, đấy là bọn họ chỉ ghen tị thôi."

Ghen tị, là thế sao?

Nhìn thấy Tống Thúy Hoa còn nghi ngờ lời nói của mình, Thẩm Kiều Kiều ưỡn bụng kiêu ngạo: "Cháu nghe người ta nói, dì Thái cùng chú Chu đã kết hôn hơn 20 năm, mà bà ngay cả đẻ một quả trứng còn chưa đẻ được, thế nên bà ta chính là đang ghen tị với cháu lại có thể sinh được con."

Cái này, nha đầu này tại sao lại có tấm lòng khoan dung rộng lượng như vậy?

Tống Thúy Hoa không biết nên khóc hay cười, bà lấy tay nhẹ nhàng đẩy cô một cái, cười mắng: "Được rồi, về nhà với Tống Nghị đi, tôi không có nấu cơm phần cháu đâu."


Thẩm Kiều Kiều vẫy tay chào Tống Thúy Hoa, rồi mạnh mẽ, hiên ngang trở về sân nhỏ của mình.

Vừa bước vào sân, cô đã ngửi thấy mùi thịt thơm nồng nặc xông thẳng vào mũi.

Cô tiến đến nhìn xem, thấy hai bát mì thịt đã được đặt sẵn trên bàn.

Tống Nghị nói: "Sao em về muộn thế? Muộn thêm chút nữa là mì trương lên mất.".

Thẩm Kiều Kiều khoát tay, cầm đũa đưa một gắp mì vào miệng: "Chính là mùi này."

Sau khi ăn uống xong, trong lúc Tống Nghị đi rửa bát, Thẩm Kiều Kiều lặng lẽ lấy lá đào và kim ngân ra, thêm bạc hà vào, rồi đun một nồi nước nóng.

Sau khi Tống Nghị rửa bát xong, anh nhìn thấy một nồi nước màu nâu trên bàn liền hỏi.

"Đây là cái gì?"

Thẩm Kiều Kiều kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên: "Em đun nước tắm rôm sảy cho anh."

Tống Nghị đến lại gần ngửi ngửi, anh ngửi thấy có mùi của cây kim ngân cùng mùi hương bạc hà.

"Được rồi, anh nhanh đi tắm cho khỏi rôm sảy đi."

Tống Nghị còn chưa kịp hỏi làm sao cô biết anh bị nổi mẩn ngứa, thì anh đã bị cô đẩy vào phòng tắm.

Sau khi tắm bằng nước lá, anh cảm thấy toàn thân mát lạnh. Mấy ngày nay lo lắng, bồn chồn bởi vì rôm sảy, mẩn ngứa mà anh đứng ngồi không yên, đến lúc này thì đã được giải tỏa.

Chờ Tống Nghị tắm xong, Thẩm Kiều Kiều liền bắt anh cởi áo ra, chỉ mặc quần đùi nằm trên giường: "Em giúp anh thoa thuốc."

Tống Nghị mỉm cười, ngoan ngoãn nghe lời nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ của Thẩm Kiều Kiều.

Một thứ nước có mùi hương tươi mát bao lên phủ lưng và đùi anh, khiến cảm giác ngứa ngáy khó chịu dần dần biến mất, Tống Nghị thở dài thoải mái.

"Thế nào, thấy em lợi hại không." Thẩm Kiều Kiều đắc ý nói, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo của cô khiến người ta ngứa ngáy khi nhìn thấy.

"Ừm, rất lợi hại, xem ra bát mì thịt cay anh làm cũng đáng giá."

"Hừ, cái gì mà vì bát mì thịt cay, em cũng không phải vì mì thịt cay, mà mới đi đun nước tắm chữa rôm sảy cho anh đâu." Thẩm Kiều Kiều bĩu môi, né tránh nơi mọc rôm sảy, đánh anh một cái.

"Đúng, đúng, đúng, em vì đau lòng anh nên mới đun cho anh nồi nước tắm này."

Tống Nghị ghé lên gối đầu, dựa vào chiếc gối đầu che chắn, lúc này anh đã không giấu nổi nụ cười nữa, khóe miệng tập tức cười toe toét đến tận mang tai.

Các bạn vào video này ủng hộ cho mình nhé và đừng quên Like và đăng ký kênh. Cảm ơn các bạn rất nhiều nhiều. Thank For Watching


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận