Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ

Chờ nước thuốc thấm hết, Thẩm Kiều Kiều đắp cho Tống Nghị một chiếc chăn mỏng, lại cầm chiếc áo sơ mi anh vừa thay rồi cất sang một bên.

Hầu hết quần áo của Tống Nghị đều được làm từ vải tái chế, chính là lấy những bộ quần áo cũ mang đi đập rách nát, rồi một lần nữa se lại thành vải rồi may quần áo.

Loại vải tái chế này rất rẻ tiền, nhưng chỉ cần hơi kéo nhẹ là có thể rách một mảng lớn, loại vải này rất thô ráp, khi mặc vào người sẽ thấy gai và ngứa, đã vậy trời còn oi bức, khó trách đến mùa hè là toàn thân của anh nổi nhiều rôm sảy.

Tống Nghị mở mắt ra, nhìn thoáng qua hỏi: "Sao vậy?", anh nghĩ có lẽ Thẩm Kiều Kiều muốn anh nhanh chóng mặc lại quần áo, anh nói: "Ngày mai anh giúp em mang vải sang cho bác gái, để nhờ bác ấy may cho em một cái áo cổ tròn, tay ngắn, không làm cổ đứng."

Thẩm Kiều Kiều lắc đầu, "Em sẽ tự mình đi tìm bác gái." Dừng một chút cô nói: "Em muốn nhờ bác gái dạy may, nếu chẳng may bác gái định may ra chiếc áo em không thích, thì em có thể lập tức thay đổi. "

Trong mắt Tống Nghị hiện lên một nụ cười, "Được, được, được, tùy em, giờ em biết cả đi nhờ vả bác gái rồi đấy."

Thẩm Kiều Kiều kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bác gái của anh rất thích em, bác chắc chắn sẽ không chê em phiền, nói không chừng bác còn đặc biệt hoan nghênh em đến nói chuyện với bác..."

Lời còn chưa nói hết, cô đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ bên tai.

Xem xét, thì thấy Tống Nghị đã ngủ rồi.

Có lẽ vì toàn thân được thoải mái, nên khi ngủ mà trên môi anh vẫn mang ý cười.

Thẩm Kiều Kiều nhịn không được bật cười, cô đắp lại chăn cho anh, rồi nằm sát gần anh ngủ thật say.

Đến hôm sau, trời vừa tối, Thẩm Kiều Kiều liền cầm hai tấm vải đi tìm Tống Thúy Hoa.

Tống Thúy Hoa vuốt ve hai tấm vải, liền thở dài, thật sự khó có được hai tấm vải tốt như này, bà hỏi Thẩm Kiều Kiều "Cháu định làm gì?"

Thẩm Kiều Kiều chỉ vào tấm vải màu xanh nhạt, "Bác giúp cháu may một chiếc áo tay ngắn, có cổ đứng."

Sau đó cô chỉ vào tấm vải trắng, "Cái này..." Cô cắn môi dưới, "Cháu muốn may một cái áo may ô cho Tống Nghị."

Tống Thúy Hoa lấy kim chỉ từ chiếc hộp đựng đồ may vá của mình ra: "Được rồi." Bà vỗ vỗ lên giường, ra hiệu cho cô ngồi lên.

"Bước đầu tiên là cắt vải." Tống Thúy Hoa trải tấm vải màu xanh nhạt lên bàn, nhìn thoáng qua rồi cầm kéo lên, dễ dàng cắt vải.

Thẩm Kiều Kiều chăm chú nhìn không chớp mắt, ánh mắt sáng ngời.


Tống Thúy Hoa mỉm cười, rất nhanh chóng rồi dừng lại, đưa kéo cho cô, "Cháu cũng thử cắt xem, nhưng cháu là người mới nên tốt nhất là dùng phấn vẽ hình trước, rồi mới cắt ra. "

Thẩm Kiều Kiều cầm lấy kéo nói: "Bác gái, bác xem con thể hiện tài năng đây."

Nói xong, cô cô đưa kéo cắt vài cái, nguyên bản một chiếc áo may ô được cắt ra, tiếp theo cô vẽ mẫu rồi cắt tiếp một tấm vải nữa, đến khi hai mảnh vải được khâu lại với nhau liền thành một chiếc áo áo may ô.

Tống Thúy Hoa kinh ngạc nhìn cô, lúc này mới rõ ràng, nhìn không ra, "Cháu còn có tay nghề này nha?"

Nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tống Thúy Hoa, Thẩm Kiều Kiều liền cười tươi, cười đến hở cả hàm răng trắng bóng: "Ôi chao, bác gái, việc này đối với cháu là việc nhỏ như con thỏ."

Đối với việc ăn uống thì cô không quan tâm, duy chỉ vì thích chưng diện, nên quần áo đều là cô tự may, cho nên kỹ thuật may quần áo của cô không tệ.

Tống Thúy Hoa cũng cười, cô gái nhỏ này cũng không phải là vô dụng, bà nhét hộp đựng đồ may vá vào trong tay cô, "Vậy cháu tự mình may đi, bác sẽ giúp cháu may một cái áo tay ngắn cổ đứng."

Thẩm Kiều Kiều tự tin xỏ sợi chỉ trắng xuyên qua lỗ kim, cô ưỡn ngực nói: "Bác xem, cháu đặc biệt chọn sợi chỉ trắng, làm như vậy thì sẽ không lộ chút nào."

Rõ ràng là làm bộ để mọi người phải khen ngợi.

Tống Thúy Hoa đè nén nụ cười trên môi, nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: "Ừm, không tệ."

Không có lời khen ngợi nhiệt tình như tưởng tượng, Thẩm Kiều Kiều mím môi, lấy lại tinh thần, đem kim từ trong giỏ ra, kết quả cô không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay kêu một tiếng: "Ai da!"

Làm sao vậy? Tống Thúy Hoa vội vàng bỏ việc mình đang làm xuống, xem xét kiểm tra, thấy trên đầu ngón tay trắng nõn của Thẩm Kiều Kiều có một lỗ máu nhỏ, có lẽ là bị kim đâm.

"Sao lại như vậy, không phải trước đây cháu đã từng may quần áo rồi sao, làm thế nào lại bị kim đâm?"

Thẩm Kiều Kiều cảm thấy tủi thân: "Trước đây cháu toàn dùng máy khâu để may, chứ không cần phải tự mình khâu..."

Đứa bé ngoan, Tống Thúy Hoa cầm lấy chiếc áo trong tay cô rồi nói: "Được rồi, để bác khâu cho cháu."

"Đừng, bác gái, cháu tự khâu." Thẩm Kiều Kiều nhanh chóng rút tay lại, không hề kêu đau.

Đây là lần đầu tiên cô may áo cho Tống Nghị, cô nghĩ, cô chính mình sẽ tự tay làm tất cả.

Tống Thúy Hoa liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều, bà dường như có thể đoán được cô đang nghĩ gì, liền lại gần chỉ điểm cho cô: "Chỗ này đừng khâu quá chặt, ở đây nới lỏng một chút nếu không rất dễ rách,..."


Khi Thẩm Kiều Kiều khi về đến nhà thì đã là chín giờ.

Cô đưa một vật ra giống như dâng hiến đồ quý, một tay nắm vào góc áo, rồi đem mở ra chính là cái áo may ô: "Ối, ối, bất ngờ chưa!"

Tống Nghị hơi sững sờ: "Cho anh?"

Thẩm Kiều Kiều trợn tròn mắt, hành động thô tục như vậy nhưng khi cô làm thì lại mười phân đáng yêu: "Nếu không, cái áo to như vậy, để em mặc làm váy ngủ à."

Nhớ tới tối hôm qua, Thẩm Kiều Kiều có hành động xem xét cái áo của anh, lại liên tưởng đến những lời nói khác thường trước đó, lòng Tống Nghị mềm nhũn ra.

"Anh nhìn cái này đi." Thẩm Kiều Kiều lại lấy ra chiếc áo tay ngắn, cổ đứng màu xanh nhạt mà Tống Thúy Hoa may cho cô, vui vẻ khoa tay múa chân: "Bác gái may cho em đấy, nhìn rất đẹp đúng không."

Tống Nghị cầm lấy chiếc áo may ô màu trắng, vuốt ve, sau đó cố ý nói: "Sao đường khâu của bác gái khâu cho em đẹp thế, còn đường khâu trên áo của anh lại lộn xộn như vậy, có phải đồ đẹp thì cho em mặc, còn đồ xấu thì anh mặc không."

Đây còn không phải là do cô may nó à!

Thẩm Kiều Kiều sắc mặt đỏ bừng, đưa tay muốn lấy lại cái áo may ô màu trắng: "Anh không muốn thì đưa lại cho em, em mặc làm váy ngủ."

"Muốn chứ, sao lại không muốn" Tống Nghị rụt tay lại, đặt chiếc áo may ô trắng lên ghế, mấy giây sau anh liền cởi áo đang mặc trên người ra, rồi mặc ngay cái ao may ô màu trắng vào, "Trông đẹp không? "

Nhìn anh mặc chiếc áo may ô màu trắng lên, để lộ ra hai cánh tay khỏe khoắn, trên sống lưng hiện lên các tầng cơ bắp rắn chắc, được ánh đèn chiếu vào, giống như được phủ một lớp sáp ong màu cam.

Thẩm Kiều Kiều nhịn không được lấy tay sờ soạng một cái.

Chỉ chớp mắt, đáy mắt Tống Nghị trở nên tối sầm lại.

Cô ấy nhanh chóng bỏ tay xuống rồi đưa tay ra sau lưng, một bộ dáng như chưa từng làm gì cả.

Đôi mắt Tống Nghị quét qua xương quai xanh quyến rũ của cô, rồi hướng xuống dưới, dừng lại nhìn vòng quanh cái bụng to ra của cô.

Lần đầu tiên anh cảm thấy đứa trẻ này đến thật không đúng lúc!

Nhịn không được, anh kéo Thẩm Kiều Kiều lại gần, nếm thử đôi môi hồng hào của cô, "Lần này anh tha cho em, trước nhớ kỹ, chờ em sinh con xong lại tính."


Thẩm Kiều Kiều rũ đôi mi xuống, lúc này ngay cả cổ cũng nhiễm một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, nhìn dưới ánh trăng trông cô đặc biệt xinh đẹp.

Tống Nghị ôm cô nằm trên giường, giống như mọi ngày anh thường nghịch ngón tay, lúc này anh thấy có gì đó không đúng, trên ngón tay trắng như củ hành đã bóc vỏ có vài lỗ kim châm.

Thẩm Kiều Kiều rụt tay lại: "Không phải, là em không cẩn thận bị kim đâm."

"Là do em may áo cho anh sao?" Trách không được, đường may thế nào lại kỳ lạ như vậy, vạt áo bên này so với bên kia ngắn hơn một chút.

Dưới cái nhìn của Tống Nghị, Thẩm Kiều Kiều vẫn nói ra sự thật: "Em trước kia may quần áo đều dùng máy may, nay đột nhiên chuyển sang dùng kim, có chút không quen." Sau đó cô lại vội nói: "Sau này sẽ tốt hơn."

"Ừm." Tống Nghị nặng nề lên tiếng.

Nhưng trong thì lại đang tính toán, có phải hay không cũng nên mua một chiếc máy may?

Buổi sáng thức dậy, Tống Nghị nấu cho Thẩm Kiều Kiều một bát canh trứng, đến khi vào bếp, lại phát hiện trong rổ chỉ còn lại hai quả trứng.

Anh nhớ lần trước đi mua trứng gà rồi vào huyện thành bán, anh cũng mua được một rổ trứng cho nhà mình.

Mấy ngày nay bữa sáng đều là canh trứng, đến bữa trưa và tối thì là món trứng tráng hành lá, thế nên rổ trứng này chẳng mấy đã thấy đáy?

Thẩm Kiều Kiều cũng thức dậy, sau khi rửa mặt xong, cô nhìn thấy Tống Nghị ngơ ngác nhìn mấy quả trứng trong rổ hỏi: "Sao vậy? Trong nhà không còn trứng gà à?"

Tống Nghị nhặt hai quả trứng cuối cùng lên, nhẹ nhàng đập vào bếp lò, đập vỡ vỏ trứng, đổ lòng trứng vào trong bát, cầm đũa khuấy đều lên: "Không có việc gì, lát nữa anh sẽ ra ngoài tìm người mua một rổ trứng nữa. "

Suy nghĩ một chút, anh nói thêm: "Chúng ta dứt khoát đi mua hai con gà mái về nhà nuôi, như vậy mỗi ngày gà có thể đẻ trứng, trứng như vậy tươi ngon hơn.

Đến khi gà già rồi, còn có thể hầm canh cho em bồi bổ cơ thể."

Thẩm Kiều Kiều thấy sao cũng được liền gật đầu.

Thế là sau khi ăn sáng xong, hai người đến nhà bà Triệu, nơi Tống Nghị thường thu mua trứng.

Sau khi nghe được ý định của hai người, bà Triệu dẫn Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đưa ra sân sau.

Trên nền cỏ sân sau có bảy, tám con gà mái dẫn một đàn gà con đi nhặt sâu bọ trên mặt đất, ở giữa còn có một con gà trống to lớn, có cái mào màu đỏ giống như một ngọn lửa, đi được hai bước liền cất tiếng gáy, dường như nó đang muốn biểu lộ ra đây chính là lãnh thổ của nó.

Bà Triệu chỉ vào hai con gà mái và nói: "Hai con gà mái này liền chọn một trong hai đi".

Bà Triệu là người thành thật, hai con gà mái mà bà nhắc đến có kích thước cơ thể nhỏ, bộ lông óng ả, đầu to, mỏ ngắn, bụng lớn, mềm dẻo, khoảng cách giữa hai chân cũng rộng, thoạt nhìn thì có vẻ như chúng là những con gà mái đẻ nhiều trứng.

Tống Nghị gật đầu và nói với Thẩm Kiều Kiều: "Em cảm thấy hai con gà mái này thế nào?"


Trên bãi cỏ, hai con gà mái dường như cảm nhận được có người đang bàn luận về mình, một con tiến về phía trước vài bước, phát ra tiếng "cục, cục".

Con còn lại giương cánh muốn bay, đáng tiếc bay nhảy mấy lần đều không bay lên được, ngược lại còn vãi ra một bãi phân gà màu trắng xanh.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thẩm Kiều Kiều lập tức thay đổi, cô kéo cánh tay Tống Nghị cầu xin: "Có thể không mua gà mái được không?"

Không mua gà mái?

Tống Nghị nói: "Nghe lời, mua một con gà mái thì có thể đẻ trứng mỗi ngày, như vậy mỗi sáng em đều được ăn canh trứng."

Nghĩ đến vị ngọt ngào, trơn mềm của canh trứng, Thẩm Kiều Kiều liếm khóe môi.

Vừa mới động tâm, đuôi mắt cô liếc nhìn vũng phân mà con gà mái vừa thải ra, rồi cô lại tưởng tượng ra cảnh con gà mái bay loạn trong sân nhà mình, lông lá vương vãi khắp mặt đất.

Cô kiên quyết lắc đầu nói: "Không mua."

Tống Nghị dở khóc dở cười: "Thật không mua?"

Thẩm Kiều Kiều liếc nhìn bà Triệu, thấp giọng nói: "Về sau đến mua trứng gà là được rồi, còn việc mua gà mái vẫn là thôi đi."

Lại nghĩ tới chuyện khác, cô chống tay lên hông, tự tin nói: "Em lo cho anh phải dọn chuồng gà vất vả."

Vất vả? Sợ là em đang ngại bẩn thì có.

Tống Nghị mỉm cười, cưng chiều nhìn Thẩm Kiều Kiều: "Được, nếu em nói không muốn mua thì liền không mua."

Sau đó quay lại nói với bà Triệu: "Bà Triệu, con không muốn gà mái nữa, con muốn hai rổ trứng gà."

Bà Triệu nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người, không khỏi thầm thở dài.

Chỉ mua trứng thôi là không biết tiết kiệm chi phí, mà nào có con dâu mới nhà ai không nuôi mấy con gà trong nhà để chăm sóc cho chúng mỗi ngày.

Cô con dâu này, chậc, chậc, chậc, thật sự là phá của, sớm muộn gì tài sản của Tống Nghị cũng sẽ bị cô ta tiêu xài hết.

Tuy nhiên, bà cũng chỉ oán thầm trong lòng, bà Triệu vẫn đưa cho Tổng Nghị hai rổ trứng gà cho anh.

Lúc này vẫn là kiểu lấy vật đổi vật, Tống Nghị liền lấy hai gói đường đỏ mà anh mua ở huyện thành để đổi lấy hai rổ trứng gà.

Cầm trứng gà, Tống Nghị đang định cùng Thẩm Kiều Kiều chào hỏi rồi về, thì nhìn thấy cô không chớp nhìn chằm chằm vào đàn gà con đi theo gà mái.

Mọi người vào xem video ủng hộ cho mình nhé và đừng quên like, đăng ký kênh. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều. Thank for Watching


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận