Dì Tùy trêu ghẹo hai vợ chồng trẻ một phen mới thả bọn họ đi, trên đường về nhà Liễu Ti Ti ôm cánh tay Tống Hiệp Minh cảm thấy rất an tâm, trước kia cô làm thêm gia sư, rất muộn mới dạy kèm đứa nhỏ xong, trên đường trở về ký túc xá có người nghiện rượu ngăn cản cô bắt chuyện, dọa Liễu Ti Ti sợ tới mức không nhẹ, sau đó mỗi lần về ký túc xá, đều phải đặt một bình xịt chống sói trong túi, nhưng hiện tại, bên cạnh có một người chồng vũ lực siêu quần đi cùng, hơn nữa ở nơi an toàn như đại viện bộ đội, Liễu Ti Ti cũng không sợ đi đường đêm.
“Thế nào, hôm nay mọi chuyện thuận lợi chứ? Bọn trẻ có nghe lời không?” Tống Hiệp Minh quan tâm.
“Bọn nhỏ đều rất ngoan, chính là quá ngoan, làm cho người ta đau lòng.
Vừa nhìn thấy bọn họ, em liền nhớ tới khi em còn bé, một mình! ” Có lẽ là ở trước mặt Tống Hiệp Minh quá thả lỏng, Liễu Ti Ti thiếu chút nữa đã nói chuyện thân thế của mình.
“Một mình?”“Một mình ở nhà quá cô độc, ba mẹ và các anh đều xuống ruộng làm việc, chỉ còn lại một mình em ở nhà.
”Liễu Ti Ti cười ha ha, Tống Hiệp Minh cũng không hỏi sâu.
“Đúng rồi vợ, anh giúp em đặt một cái đồng hồ báo thức, ngày mai Đinh Mão có thể giúp anh cầm về, chờ lúc anh đi làm nhiệm vụ, không lo em không dậy nổi.
”Liễu Ti Ti rất sung sướng, “Ông xã, anh thật hiểu em! Em đang nghĩ như thế đó.
”Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là chồng, Tống Hiệp Minh rất được hưởng: “Gọi thêm vài tiếng nữa cho chồng nghe.
”“Chồng chồng! ”Một đường tiếng cười nói vui vẻ, đèn đường kéo dài bóng dáng hai người, lương nhân ở bên cạnh, đường dài hơn nữa cũng không dài.
Buổi tối, Liễu Ti Ti rốt cuộc cũng không bồi thường cho Tống Hiệp Minh, không phải Liễu Ti Ti không muốn, Tống Hiệp Minh đau lòng ngày đầu tiên cô đi làm quá vất vả, chỉ nói chờ cô thích ứng với công việc không mệt mỏi như vậy mới hảo hảo bồi thường cho mình.
Liễu Ti Ti thẹn thùng nhỏ giọng nói “Em không mệt”, vừa lúc Tống Hiệp Minh đứng dậy đi giặt quần áo, không nghe thấy.
“Ai.
” Chồng quá hiểu lòng người thì sao?Buổi tối ngủ thiếp đi, Liễu Ti Ti sờ sờ cơ ngực Tống Hiệp Minh nghĩ, hai người đều tâm ý tương thông, cũng không nóng vội ăn thịt, nhịn đi! Trùng hợp, người nào đó cùng giường chung gối cũng nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau tan tầm, Tống Hiệp Minh đến đón Liễu Ti Ti, định cùng nhau đến chỗ Đinh Mão lấy đồng hồ báo thức, lúc đi ngang qua trường học, ánh mắt Liễu Ti Ti sắc bén vô cùng, ngửa đầu nhìn về phía Tống Hiệp Minh, chỉ chỉ bên kia, “Người kia có phải là Đinh Mão hay không?”“Là cậu ta.
”“Bên cạnh cậu ta là ai?!! Vương Diễm Hoa sao?”“Là cô ta.
”Cánh tay Vương Diễm Hoa vung lên, giống như tức giận ngửa đầu rời đi, Đinh Mão giống như một người hầu, vội vàng ba bước đuổi theo.
Xảy ra chuyện gì thế? Tâm hồn hóng chuyện của Liễu Ti Ti bốc cháy.
Ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Hiệp Minh, dùng ánh mắt hỏi anh xảy ra chuyện gì?.