“Cậu nói bậy! Tôi và chị tôi cũng vừa mới tỉnh dậy, đồ đạc trong phòng chúng tôi cũng biến mất cả rồi.
Mấy người ngày thường ức hiếp chúng tôi đã đành, giờ còn vu oan cho chị tôi ăn trộm nữa!” Tô Thanh Ngọc lập tức tức giận đối mặt với Tô Hồng Hạnh, nói lớn.
“Đúng đúng, chắc chắn là bọn chúng đã trộm! Hôm qua Tô Thanh Ngọc còn đến ăn trộm bánh trứng của con gái tôi nữa.” Giang Ngọc Liên nhanh chóng hùa theo.
"Sao bà không hỏi thử tại sao hôm qua em gái tôi phải lấy bánh trứng của cô ta?" Giọng của Tô Thanh Mi mang theo chút tủi thân và oán trách, khuôn mặt cô lập tức hiện lên vẻ yếu ớt đáng thương.
Cô nhẹ nhàng mím môi, biểu lộ vẻ ngây thơ và mong manh, trái ngược hẳn với vẻ lạnh lùng khi đánh người hôm qua.
Đôi tay cô siết chặt, khớp tay trắng bệch, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động và bất an trong lòng.
“Từ khi bà bước vào nhà này, bên ngoài thì tỏ ra là một người mẹ kế tốt, nhưng ở nhà thì đánh đập, chửi mắng và hành hạ chị em tôi.
Lần này, bà còn lấy cớ mà bỏ đói chúng tôi hai ngày không cho ăn.”
“Chúng tôi phải làm tất cả việc nhà, tôi vốn đã yếu, em gái tôi sợ tôi đói chết nên mới lấy hai cái bánh, vậy mà bà còn muốn đánh nó.
Tôi cản lại, bà còn đánh rách trán tôi!”
“Giờ thì con gái bà còn vu oan chúng tôi trộm tiền! Bà muốn ép chết chị em chúng tôi sao!” Mắt Tô Thanh Mi đỏ hoe, như thể nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Đám đông tụ tập trước cửa nhà, chứng kiến dáng vẻ yếu đuối, bất lực của Tô Thanh Mi, đều bị lay động sâu sắc, trong lòng dâng lên một cảm giác thương cảm khó tả.
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên, mọi người bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Giang Ngọc Liên thật sự độc ác như lời Tô Thanh Mi nói.
“Tôi đã bảo rồi mà, thời buổi này, làm gì còn bà mẹ kế nào tốt thật sự?” Bà Trương, người vốn không ưa Giang Ngọc Liên, lập tức lên tiếng.
Giọng bà đầy vẻ khinh thường và mỉa mai, “Mọi người thử nhìn xem, Tô Hồng Hạnh mặc bộ đồ kia mà so với hai chị em Tô Thanh Mi, chẳng khác nào một trời một vực.”
“Đúng vậy, nhìn thằng Tô Tuấn mà xem, nó ăn đến trắng trẻo, mũm mĩm như búp bê phúc lộc.
Còn hai chị em nhà kia thì gầy nhẳng như que củi, gió thổi một cái là bay.
Chắc chắn là Giang Ngọc Liên không ít lần hành hạ tụi nó rồi.” Một người phụ nữ khác cũng đồng tình, ánh mắt bà ta đảo qua đảo lại giữa hai chị em Tô Thanh Mi.
Mọi người đều gật đầu, tán thành ý kiến của bà Trương và người phụ nữ kia.
Thấy hình ảnh người cha từ bi mà mình khổ công xây dựng đang sắp sụp đổ, Tô Kiến Nhân vội vàng chen vào, cắt ngang cuộc bàn tán của hàng xóm.
“Mọi người ơi, đừng nghe vợ tôi nói nhảm.
Cô ấy chắc là thấy nhà bị dọn sạch nên trong lòng rối loạn, lỡ lời thôi.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Tô Kiến Nhân cũng không tin chuyện này liên quan đến Tô Thanh Mi.
Dù hôm qua ông tận mắt chứng kiến sự thay đổi tính cách của cô, nhưng làm sao chỉ hai đứa con gái nhỏ lại có thể dọn sạch đồ đạc, gạo, dầu ăn trong nhà được?
“Đồng chí công an, anh xem vụ án nhà chúng tôi, liệu mất bao lâu để điều tra ra được? Bây giờ trong nhà không còn thứ gì, đến cả quần áo thay cũng không có nữa.” Tô Kiến Nhân nói với giọng bất lực và lo lắng.
Ông biết đây là một vụ khó giải quyết, nhưng không ngờ lại rắc rối đến mức này.
Công an cũng tỏ ra khó xử.
Anh đã gặp nhiều vụ trộm cắp, nhưng chưa bao giờ thấy trường hợp nào mà đồ đạc trong nhà bị dọn sạch sẽ như thế này.
Anh không khỏi tự hỏi trong lòng, liệu có phải gia đình này đã đắc tội với ai đó nên mới bị trả thù tàn độc đến vậy.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra, nhưng thật sự không thể đảm bảo thời gian chính xác được.” Công an đành trả lời như vậy, dù biết câu trả lời này không thể làm Tô Kiến Nhân hài lòng.
Nhưng sự thật là họ cần thời gian để tìm kiếm manh mối, mới có thể làm sáng tỏ vụ án.
Sau khi tiễn công an và những người hàng xóm ra về, Tô Kiến Nhân vội vã mượn vài bộ quần áo từ những người quen và nhanh chóng đi làm.