"Không sao, không cần đâu." Hướng Vãn chắc chắn sẽ không phơi, nếu để sáng mai vợ chồng Thẩm Ngọc Trúc về rồi nhìn thấy thì sẽ rất xấu hổ, nếu quen nhau rồi lâu thì không sao đâu, nhưng nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Hướng Vãn không thể không biết ý tứ như vậy được.
Trình Tuân chợt hiểu tại sao Hướng Vãn lại xấu hổ, anh nhìn chằm chằm vào đầu con chó, nói: "Ba mẹ anh không về sớm như vậy đâu.
Hơn nữa, anh hứa với em, sẽ không có ai nhìn thấy." Nói xong, anh đi vào nhà lấy ra hai cái móc quần áo, treo lên mắc cho Hướng Vãn.
“Căn nhà gỗ đó là ba anh xây cho mẹ anh.” Trình Tuân đứng bên cạnh Hướng Vãn, tiếp tục chơi đùa với con chó: “Mẹ anh rất thích sạch sẽ, có lẽ là do tính chất công việc của bà.”
Hướng Vãn "ồ" một tiếng, nói: “Xem ra tính tình của bác sĩ Thẩm rất tốt.”
Trình Tuân mỉm cười: "Đó là bởi vì em chưa từng thấy bà ấy tức giận thôi, khá là dọa người đó, được rồi." Trình Tuân đứng dậy vươn vai: "Anh cũng đi tắm đây, không thể lãng phí nước nóng em để lại cho anh được."
Khi Trình Tuân tắm xong đi ra, Hướng Vãn đã không còn ở trong sân nữa.
Anh bước vào nhà, thấy đèn trong phòng Hướng Vãn vẫn sáng, liền gõ cửa hỏi: “Hướng Vãn, em ngủ chưa? "
"Vẫn chưa, anh vào đi"
Hướng Vãn ngồi khoanh chân trên giường, mặc chiếc áo ghi lê bằng vải bông bên ngoài áo len trắng, ánh nến vàng nhạt chiếu vào người cô, trông rất thoải mái, Trình Tuân vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô liền mỉm cười: "Tư thế ngồi của em thực sự không giống người phương Nam chút nào."
"Phải không?" Hướng Vãn cũng cười: "Từ nhỏ em đã thích ngồi như vậy rồi, mẹ em luôn nói rằng em đầu thai nhầm, lẽ ra em phải sinh ra ở Đông Bắc mới đúng, chậc." Trình Tuân hỏi Hướng Vãn sao thế?
"Anh gội đầu hả?"
Trình Tuân nói phải, sau đó lại nói: “Anh phát hiện tóc em khá dày.” Hướng Vãn nghiêng đầu gãi gãi đuôi tóc: “Đúng vậy, thế nên gội đầu rất tốn sức, mẹ em nói người nhiều tóc sẽ vất vả cả đời, em thực sự sợ rằng mình sẽ phải kéo dây cáp suốt quãng đời còn lại."
"Hướng Vãn sẽ không như vậy đâu."
Lần đầu tiên Trình Tuân biết đến Hướng Vãn là thông qua tờ báo của nhà máy, hàng tháng nhà máy sẽ in một tờ báo và phân phát cho các xưởng.
Về cơ bản thì đều là giới thiệu tiến độ công việc của mỗi công đoạn, chỉ có một góc rất nhỏ in văn xuôi thơ ca gì đó.
Mỗi khi Trình Tuân đọc báo, anh sẽ tự động bỏ qua mấy thứ sến sẩm này.
Nhưng có một lần anh vô tình nhìn thấy một cái tên trong phần văn học: Thu Thiên.
Anh cảm thấy khá thú vị nên đã đọc hết bài văn, bài văn rất giản dị và không hề khoa trương chút nào, anh bèn đi hỏi đồng nghiệp của mình Thu Thiên là ai?
Đồng nghiệp nói với anh rằng đó là Hướng Vãn.
Trình Tuân cảm thấy lời an ủi của mình không có sức ảnh hưởng mấy, vì thế lại nói thêm: "Chúng ta vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ có cơ hội."
"Hy vọng là vậy, Trình Tuân, anh buồn ngủ chưa?"
"Chưa buồn ngủ"
“Vậy anh có thể kể cho em nghe về gia đình anh được không?”
"Em muốn nghe hả?"
"Ừm."
Thật ra, nửa đầu cuộc đời của Trình Khải Văn và Thẩm Ngọc Trúc tương đối suôn sẻ.
Họ lớn lên ở ngõ Tịnh Thủy nằm trong hẻm La Cổ, sống ở đối diện nhau.
Tất nhiên, đó không phải là nhà riêng của bọn họ, Trình Khải Văn thì sống ở nhà bà ngoại, còn Thẩm Ngọc Trúc thì sống ở nhà bà nội.
Trình Khải Văn thường được bà ngoại dẫn đến nhà họ Thẩm chơi.
Mỗi lần đến đó, ông ấy đều nhìn thấy một cô bé xinh đẹp với hai bím tóc luôn lẽo đẽo sau lưng ông nội.
Ông nội hai mắt sáng ngời đang chẩn đoán và kê đơn thuốc cho mấy bệnh nhân.
Lúc không có bệnh nhân, vị bác sĩ đông y già sẽ giải thích cho cháu gái về các huyệt đạo trên cơ thể con người, hoặc yêu cầu cô bé ghi nhớ tên và tác dụng của một số loại thuốc.
Trình Khải Văn cảm thấy vô cùng buồn chán nên thường vừa nghe vừa ngủ gật.
Khi lớn thêm một chút, bọn họ trở về nhà với ba mẹ và bắt đầu đi học tiểu học, trung học.
Sau này, Trình Khải Văn thi đỗ vào trường sư phạm và ở lại làm giáo viên.
Còn Thẩm Ngọc Trúc theo học tại đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc, cũng thuận lợi được giữ lại trường.
Cuộc sống của họ giống nhau đến bất ngờ nên việc họ đến với nhau là điều đương nhiên.
Sau khi kết hôn, Thẩm Ngọc Trúc sinh được hai người con, cả gia đình sống trong khu tập thể trực thuộc Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc, đầm ấm và hạnh phúc.
Nếu không xảy ra những chuyện sau này thì có lẽ Trình Khải Văn vẫn còn đắm chìm trong ký ức cũ.
Cũng giống như vợ của ông nghiện chữa bệnh cứu người, hai vợ chồng sống với nhau bình yên cho đến già, nhưng có lẽ thượng đế cũng ghen tị vì cuộc sống của họ quá suôn sẻ nên bất ngờ giáng cho họ một đòn.
Trình Khải Văn có một người bạn cùng lớp đại học sau khi tốt nghiệp đã đến biên giới để hỗ trợ xây dựng đất nước.
Trình Khải Văn nghĩ rằng ông có mối quan hệ tốt với người bạn cùng lớp này.
Khi còn đi học, ông thường mời người bạn cùng lớp này đến nhà ăn cơm và ở cùng nhau.
Ông cảm thấy hai người gần như có thể được gọi là tri kỷ hoặc anh em, vì vậy, khi viết thư cho người bạn cùng lớp này, ông đã nói với người bạn này tất cả ý kiến của mình về một số chính sách mà không hề do dự.
Vào một mùa đông năm nọ, Trình Khải Văn đang vui vẻ trò chuyện trong lớp thì bất ngờ bị mấy thanh niên lao tới bắt đi.
Sau đó, ông bị đình chỉ học, Thẩm Ngọc Trúc cũng bị liên lụy theo.
Trong khoảng thời gian đó, ngày nào hai vơ chồng cũng bị gọi đến một nơi để nói chuyện.
Những người đó liên tục yêu cầu họ viết kiểm điểm và giải thích vấn đề.
Mấy chuyện này bọn họ có thể chịu đựng được, nhưng điều đáng buồn nhất là mỗi lần hai vợ chồng bị đưa sang các phòng khác nhau, những người đó sẽ yêu cầu họ cởi quần áo rồi mặc lại từng kiện một dưới sự giám sát của một nhóm người.
Trình Khải Văn là đàn ông mà còn cảm thấy vô cùng nhục nhã, huống chi là Thẩm Ngọc Trúc vốn đã quen với sự tao nhã.
Tuy nhiên, người phụ nữ này lại kiêu hãnh như một con hạc, bà ấy dùng hành động của mình để nói với đám người rằng bà ấy chỉ khuất phục trước quyền lực trong tay họ chứ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu trước ai.
Thái độ trong sạch như nước của bà ấy càng khơi dậy lòng kiêu ngạo của những người đó.