Sau khi tan làm, Hướng Vãn đạp xe về nhà, khi đi ngang qua ngõ nhà họ Thôi thì bị Lý Thừa Phong chặn lại.
Hướng Vãn hỏi: “Có chuyện gì sao? Lý công?”
Lý Thừa Phong lấy từ trong túi ra hai tấm phiếu đổi ngoại tệ đưa cho Hướng Vãn, nhưng Hướng Vãn không nhận, bởi vì cô đã biết Lý Thừa Phong có tình cảm với mình, cô cảm thấy nếu mình không thể đáp lại tình cảm của người ta thì không nên cùng người ta dây dưa không rõ.
"Không cần đâu, Lý công, anh trai tôi đã mua rồi."
"Tôi lấy cũng đã lấy rồi." Lý Thừa Phong cố chấp bảo cô cầm.
“Thật sự không cần đâu, Lý công.”
Thái độ của cô đã giải thích tất cả, Lý Thừa Phong cảm thấy mình không cần hỏi thêm nữa, nhưng vẫn không bỏ cuộc: "Cậu suy nghĩ xong rồi? Vẫn nhất quyết muốn ở bên phần tử bại hoại lạc hậu đó?"
Hướng Vãn tức giận đến mức muốn tát cậu ta một cái, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cơn nóng nảy của mình, nói: “Lý công, cậu hãy học cách tôn trọng người khác đi.”
Lý Thừa Phong cười mỉa mai, ánh mắt quét từ đầu Hướng Vãn đến ngực cô rồi dừng lại ở đó.
Có một lần, sau khi tình cờ nghe được người khác nói về cơ thể của Hướng Vãn, tình cảm của cậu ta dành cho Hướng Vãn đã chuyển từ ngưỡng mộ sang một loại cảm xúc nào đó.
Lúc đó cậu ta nghĩ, các người ngưỡng mộ cũng vô dụng, Hướng Vãn sớm muộn gì cũng là của cậu ta.
Hơn nữa, cậu ta cảm thấy Hướng Vãn không có lý do gì để từ chối mình, xuất thân, gia cảnh, tính cách, tài năng hay ngoại hình, không gì cậu ta không có.
Nhưng điều cậu ta không ngờ tới là cô gái này lại có mắt như mù vậy.
Đúng, chính là có mắt như mù.
Hướng Vãn không ngốc, cô cảm thấy mình không thể ở lại thêm được nữa, nhưng khi cô nắm lấy tay lái muốn rời đi, Lý Thừa Phong lại tóm lấy cánh tay của cô, Hướng Vãn loạng choạng, chiếc xe đạp rơi xuống đất kêu "bang" một tiếng.
Lúc này, có người tình cờ đi ngang qua, Hướng Vãn nói: “Cậu như vậy sẽ không có lợi cho cả hai.” Thấy vậy, Lý Thừa Phong mới buông tay cô ra.
Từ lúc về đến nhà cho đến khi ăn tối xong, Hướng Vãn không nói một câu nào.
Trước khi đi ngủ, mẹ cô đưa cho cô một lá thư, Hướng Vãn ngồi dậy khỏi giường, là thư của Hướng Đông.
Cô nóng lòng muốn xé phong bì ra, trên đó có một bức ảnh đen trắng cỡ bé, bên trên, Hướng Đông mặc một áo khoác bông màu xanh lam có ve áo nhỏ, quay lưng về phía chiếc máy khoan cao lớn và nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Hướng Vãn nghẹn ngào nói: "Tiểu Đông cao lên rồi."
“Phải đó, quần ngắn đi nhiều rồi, đứa nhỏ này, cũng không biết tự đổi quần mới cho mình.”
Sau khi đọc thư của Hướng Đông, Hướng Vãn thầm tính toán xem mình còn bao nhiêu phiếu vải trong chiếc hộp nhỏ màu đỏ, hẳn là đủ để may hai chiếc quần cotton trơn cho tiểu Đông.
Chớp mắt là đến mùa xuân rồi, còn phải mua cho thằng bé thêm chiếc ghi lê len.
Hơn nữa, ra ngoài đi làm không được mặc quần áo quá xấu, nếu không sẽ bị người ta chê cười, vậy nên phải may thêm hai chiếc áo đẹp cho tiểu Đông.
Hướng Vãn tưởng tượng trong đầu dáng vẻ em trai mình mặc bộ quần áo mới, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp, ai bảo em trai cô trông đẹp trai như vậy?
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hướng Vãn lại nghĩ đến Trình Tuân, cô muốn gặp anh sớm hơn vì cô có chuyện vui muốn nói với anh.
Nhưng điều mà Hướng Vãn không ngờ tới là cả ngày hôm sau, cô không hề thấy bóng dáng Trình Tuân đâu.
Hướng Vãn có chút hoảng sợ, sợ anh sẽ chẳng nói chẳng rằng mà rời đi lâu như lần trước.
Nhưng lần này Trình Tuân không làm vậy, anh đã nhờ một người bạn cùng phòng chuyển lời cho Hướng Vãn, nói rằng anh phải ra ngoài thử tàu hai ngày, đây là quyết định tạm thời, thứ sáu anh sẽ về.
Ngày đó cũng là ngày hai người đã hẹn cùng nhau về nhà gặp mặt ba mẹ Hướng Vãn.
Đến buổi chiều ngày hôm đó, Hướng Vãn đang nằm trên bàn viết chữ thì Trình Tuân gõ cửa bước vào.
Anh chắp tay đứng trước mặt Hướng Vãn, cúi người nhìn cuốn sổ trước mặt cô.
Hướng Vãn thấy vậy liền lấy tay che lại.
"Tiệm sửa xe của ba...!Anh nhớ lần trước em còn viết về tiệm may của mẹ.
Hướng Vãn, phù, nhà em, phù, giàu thật đấy." Trình Tuân thổi vào cổ tay bị nhéo đỏ của Hướng Vãn: "Em viết để gửi cho báo nhà máy hả?"
Hướng Vãn nói: “Tả Thu Minh cứ nhất quyết kêu em viết.”
"Sao ông ấy lại kêu em viết? Em cứ viết..." Điều mà Trình Tuân đang nghĩ là Tả Thu Minh chỉ là biên tập viên của báo nhà máy chứ không phải lãnh đạo trực tiếp của Hướng Vãn, vậy tại sao cô phải nghe lời ông ấy?
Hướng Vãn nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Là vì tiền bản quyền!”
“Tiền bản quyền bao nhiêu?”
Hướng Vãn duỗi ra năm ngón tay: "Anh đừng nói cho người khác biết, đây là bí mật.
Trình Tuân, em cho anh xem thứ này." Nói xong, Hướng Vãn lấy từ trong túi ra bức thư Hướng Đông gửi cho cô rồi đưa cho Trình Tuân.
Trình Tuân trước tiên nhìn tấm ảnh, nói "em trai em trông năng động nhỉ", sau đó bắt đầu đọc bức thư.
"Chị gái thân mến, chúc chị đọc thư vui vẻ, em rất vui khi nhận được thư của chị, chị nói rằng chị đã tìm được bạn đời và sẽ sớm kết hôn, nhưng...!Anh rể là người như thế nào thế? Anh ấy có tốt với chị không?"
Hướng Vãn đỏ mặt đánh Trình Tuân một cái: “Sao anh lại đọc ra?”
“Không phải em bảo anh xem hả?”
“Nhưng em đâu có bảo anh đọc.”
“Được rồi, anh không đọc.”
Trình Tuân im lặng xem hết bức thư, Hướng Vãn nói: “Em trai em nói có thể dịp Tết thằng bé sẽ về nhà một chuyến, đã hai năm em không gặp nó rồi.”
Trình Tuân cảm nhận được niềm vui của Hướng Vãn thông qua ánh sáng trong mắt cô, hơn nữa niềm vui này còn xuất phát từ tận đáy lòng, anh nói: "Nhà máy cho nghỉ Tết mấy ngày đó, đến lúc đấy em có thể dành thời gian cho cậu ấy." Hướng Vãn gật đầu: "Trình Tuân, anh có hay trao đổi thư với em trai không?"
Trình Tuân nói có, nhưng nhấn mạnh không nhiều.