Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Tô Tuyết Mai gật đầu: "Anh vào đi, để em làm cho."

"Sắp xong rồi." Trương Chính Dân vội vàng chà nốt mấy con cua còn lại rồi theo vợ vào nhà.

Thông qua nụ cười trên khuôn mặt vợ mình, Trương Chính Dân đoán rằng đối tượng của Hướng Vãn hẳn là không tồi.

Khi vừa nhìn thấy Trình Tuân, ông liền thầm nói với chính mình, bối cảnh không tốt thì không tốt thôi, nhân tài mới là hiếm gặp.

Như Chu Tâm Ninh cũng có bối cảnh tốt đó, hờ hờ...

Hướng Vãn lấy đồ Trình Tuân mang đến ra cho Trương Chính Dân xem: "Ba, đây là quà của ba mẹ Trình Tuân, thuốc lá Hoa Mẫu Đơn, trà Long Tỉnh và hai chai rượu Tây Phong." Về thịt và đồ ăn nhẹ thì Hướng Vãn không nói, dù sao thì tất cả đều được đặt ở đó, ba cô có thể nhìn thấy.

Trương Chính Dân lấy trà do vợ mang ra, đưa cho Trình Tuân: "Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?" Trình Tuân nói rằng bọn họ vẫn khỏe, sau đó hai người lại trò chuyện về công việc của Trình Tuân, Trương Chính Dân hỏi anh: “Tôi nghe Hướng Vãn nói cậu là kỹ sư điện đúng không?”

Trình Tuân nói vâng: "Lúc trước cháu chưa từng tiếp xúc qua, sau khi vào nhà máy mới học được."

Trương Chính Dân hỏi: "Cấp mấy rồi?"

"Cấp 6 ạ."


"Ồ, giỏi quá nhỉ, vẫn còn trẻ như vậy mà.

Đãi ngộ của nhà máy các cậu không tệ, lương cấp sáu được bao nhiêu?"

Trình Tuân nói: “Bảy mươi bảy tệ tám hào năm xu.”

Trương Chính Dân gật đầu: "Khá cao, tốt hơn Hướng Vãn nhà chúng tôi."

Lúc này, Trương Xuân Lai và Chu Tâm Ninh đã về.

Trình Tuân lập tức đứng dậy.

Sau khi Hướng Vãn giới thiệu anh cho bọn họ xong, Chu Tâm Ninh liếc nhìn Trình Tuân mấy lần rồi ghé sát vào tai Hướng Vãn, nói: “Cũng được.”

Hướng Vãn mỉm cười: “Anh trai em cũng rất tốt.” Chu Tâm Ninh quay đầu lại nhìn Trương Xuân Lai: "Em gái anh nói anh rất tốt, nhưng em nghĩ là em ấy nói khách sáo thôi."

Trương Xuân Lai có chút không hiểu: "Khách sáo gì cơ?"

Chu Tâm Ninh chỉ cười chứ không nói, Hướng Vãn biết cô ta đang khiêu khích, nhưng cô không muốn để tâm đến cô ta, cô đem đồ trên bàn để vào tủ.

Ánh mắt Chu Tâm Ninh thật sự rất sắc bén, khi nhìn thấy hộp đường nâu giấu trong túi vải của Trình Tuân, cô ta bước tới lấy ra: "Ôi chao, em gái, em mua ở đâu thế?"

Hướng Vãn nói rằng Trình Tuân mua cho cô.

Chu Tâm Ninh cầm hộp sắt lật qua lật lại nhìn: “Chị vẫn luôn muốn mua mấy viên đường nâu như thế này, nhưng thấy toàn là loại kiểu bột.” Hướng Vãn biết, nếu lúc này cô không bày tỏ lập trường thì hộp đường nâu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Nhưng đây là lòng tốt của Trình Tuân cho cô, nên cô phải tôn trọng, vì vậy cô đi đến trước mặt Chu Tâm Ninh, lấy lại chiếc hộp sắt, sau đó mở nắp, nhặt ra một viên đưa tới miệng Chu Tâm Ninh: "Chị dâu, chị ăn thử xem."

Chu Tâm Ninh chép miệng nói ngon quá, Hướng Vãn thấy vậy liền quay đầu nhìn Trương Xuân Lai: "Anh thấy chưa? Chị dâu thích ăn, nhớ mua nhé."

Trương Xuân Lai: "Anh biết mua ở đâu bây giờ?"

Hướng Vãn đi về phía phòng mình, nói: “Trình Tuân, nói cho anh ấy biết đi.”


Trình Tuân cứ cười thầm trong lòng mãi không thôi, anh cảm thấy những tâm tư nhỏ thỉnh thoảng hiện lên của Hướng Vãn thật sự rất đáng yêu.

Khúc dạo đầu đường nâu cứ thế trôi qua nhanh chóng, Hướng vãn và anh trai đi giúp mẹ nấu cơm, Chu Tâm Ninh về phòng nghỉ ngơi, còn Trình Tuân thì tiếp tục ngồi trò chuyện với Trương Chính Dân.

Không lâu sau, Trương Xuân Lai đã bưng ra đủ loại món ăn khác nhau.

Vì đây là lần đầu tiên Trình Tuân đến thăm hỏi nên cặp vợ chồng già đã chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.

Trên bàn có gà, vịt, cá, hải sản và cua.

Trương Xuân Lai định rót rượu cho Trình Tuân, nhưng Trình Tuân nói rằng mình không uống được rượu.

Trương Xuân Lai cầm lấy ly của anh qua, nói: "Đàn ông làm gì có ai không biết uống rượu, uống ít thôi cũng được."

Trương Chính Dân: "Con nghĩ tiểu Trình người ta cũng giống con hả? Vừa hút thuốc vừa uống rượu, lại còn lười."

Trương Xuân Lai nhìn ba mình: "Hôm nay giữ cho con chút thể diện đi ba."

Chu Tâm Ninh không dễ gì mới nhịn xuống được vụ đường nâu, lúc này lại bị lời của Trương Chính Dân chọc tức, cô ta thản nhiên bóc một con cua rồi hỏi Tô Tuyết Mai: "Mẹ, cua này mẹ mua ở đường Ngũ Đạo kia hả?"

Tô Tuyết Mai nói rằng bà mua ở chỗ thủy sản Nam Lương.

"Bảo sao chẳng có tí gạch nào." Sau đó cô ta lại nhìn về phía Trình Tuân: "Tiểu Trình, cậu cũng khá may mắn đấy, bọn tôi kết hôn ở đây đều là đàn ông chuẩn bị nhà, cậu thì may rồi, tự nhiên nhặt được món hời lớn."


Trương Chính Dân muốn nổi giận, nhưng Tô Tuyết Mai đã ra hiệu bảo ông bình tĩnh lại.

Hướng Vãn cầm bát cơm của Trình Tuân qua, gắp cho anh một ít thức ăn, sau đó đặt trước mặt anh: "Chị dâu, chị nói sai rồi, đừng nói hiện giờ em và Trình Tuân vẫn chưa có nhà, cho dù đến khi nhà máy phân nhà cho thì cũng là của hai người bọn em, không ai chiếm hời của ai cả."

Chu Tâm Ninh: “Không phải dựa vào thâm niên của em với ba nên mới được phân hả? Tiểu Trình mới vào nhà máy được mấy năm?”

Hướng Vạn: “Đúng vậy, nhưng nếu Trình Tuân không đồng ý kết hôn với em thì em cũng chẳng có xuất được phân.”

Đầu óc Chu Tâm Ninh quay cuồng: “Tiểu Trình không đồng ý thì vẫn còn người khác.

Điều kiện của em tốt như vậy, muốn tìm một người có nhà chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? "

Hướng Vãn chậm rãi đưa một con tôm bóc vỏ cho Trình Tuân: "Đúng vậy, nhưng em chỉ bằng lòng ở cùng Trình Tuân, cho dù anh ấy không có gì cũng chẳng sao, mấy người có nhà đó không lọt được vào mắt em." Nếu là vào lúc bình thường, có chết Hướng Vãn cũng không nói ra những lời này, nhưng mặt mũi của Trình Tuân cũng là mặt mũi của cô, vậy nên cô đành phải liều một phen: “Chị dâu, điều kiện của chị cũng không tệ, nhưng chẳng phải vẫn tìm anh trai em đó sao? Có thể thấy chúng ta đều là người những người coi trọng tính cách hơn là những thứ bên ngoài.”

"Anh ta?" Chu Tâm Ninh liếc nhìn chồng mình, sau đó hừ một tiếng.

Thực ra, ngoại trừ Trình Tuân, tất cả mọi người đều hiểu Chu Tâm Ninh kiêu ngạo hơn trời, ban đầu cô ta vốn muốn tìm một người có điều kiện tốt, nhưng tìm đi tìm lại cũng không gặp được ai nên mới tìm Trương Xuân Lai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận