Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


"Hướng Vãn, anh không biết nhiều về cuộc sống của anh trai và chị dâu của em, vì vậy anh sẽ không bàn luận về việc đó, nhưng anh muốn hỏi em, em cảm thấy cuộc hôn nhân của ba mẹ em có hạnh phúc không?"

Hướng Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng tạm được, về hôn nhân của mẹ với ba ruột em thì em không rõ lắm, nhưng còn với người ba hiện tại, trong ấn tượng của em, bọn họ chưa từng cãi nhau, ba em kiếm được tiền đều sẽ đưa cho mẹ em, ông cũng biết mẹ thích cái gì, không thích cái gì.

Chân mẹ em yếu nên ba em không cho mẹ làm việc nặng.

Mẹ em thì luôn phàn nàn về ba em rằng ông không thích nói chuyện, đầu thì như khúc gỗ, nhưng chỉ cần ba về muộn một chút, bà sẽ chạy ra ngoài tìm."

Mặc dù Trình Tuân chỉ mới ở nhà Hướng Vãn một buổi tối, nhưng anh có thể cảm giác được ba mẹ Hướng Vãn rất hòa thuận, chính là loại tình cảm anh hiểu em, em cũng hiểu anh.

"Anh cũng kể cho em nghe về ba mẹ anh nhé? Sau sự việc của ba anh, có rất nhiều người đã khuyên mẹ anh ly hôn với ông.

Ngay cả bản thân ba anh cũng từng suy nghĩ về việc này, bởi vì bọn họ cảm thấy như vậy sẽ tốt cho anh và Trình Nghiên, nhưng mẹ anh nhất quyết không đồng ý.

Sau này anh có hỏi mẹ rằng tại sao mẹ lại bằng lòng chịu khổ với ba như vậy."

Hướng Vãn hỏi: “Mẹ anh nói thế nào?”


"Bà nói, nếu như bà rời bỏ ba anh thì chắc chắn ba anh sẽ không chống đỡ nổi, bà không thể để ông ấy một mình đối mặt với những khó khăn đó." Trình Tuân cúi đầu: "Thật ra anh cũng không hiểu nổi mẹ anh, em thấy đấy, bà vừa xinh đẹp, vừa có năng lực, lại còn giỏi giang, sao có thể...!Ba anh thực tế là một người theo chủ nghĩ không ăn hương khói nhân gian, làm người quá lý tưởng, suốt ngày sống trong đống thơ và sách của mình."

“Ý anh là, anh không hiểu...!Tình yêu giữa ba mẹ mình sao?” Hướng Vãn không biết tại sao cô lại dùng từ “ tình yêu” thay vì "tình cảm".

"Anh không hiểu lắm, thực ra ba anh, chậc...!Có hơi sến.

Có một lần, Trình Nghiên tìm thấy được một bức thư tình mà ông ấy viết cho mẹ anh khi còn nhỏ."

“Thư tình.” Hướng Vãn che miệng cười: “Trình Tuân, anh từng viết thư tình cho con gái chưa?”

“Chưa từng.” Trình Tuân không chút do dự trả lời: “Đến văn anh còn không biết viết chứ đừng nói đến mấy thứ đó.

Hơn nữa, trước đây anh chưa từng thích cô gái nào.” Hướng Vãn nghiêng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, giống như đang đánh giá xem chuyện này là thật hay giả.

Trình Tuân để cho cô xem một lúc, sau đó hỏi: "Có đỏ không?"

Hướng Vãn nói: “Trình Tuân, da mặt anh dày thật, nói dối cũng không đỏ mặt.”

Trình Tuân mỉm cười nhéo tai cô.

"Vậy nên, đồng chí Hướng Vãn, em có thể mở lòng mình được không? Trên đời này kiểu hôn nhân nào cũng có, chỉ vì thấy cuộc hôn nhân của người khác không hạnh phúc mà nghĩ bản thân cũng sẽ như vậy, quả thực là điều vô căn cứ."

Hướng Vãn tức giận trừng mắt nhìn Trình Tuân, quay người "hừ" một tiếng.

“Còn nữa.” Trình Tuân vuốt ve đuôi tóc của cô, hỏi: “Không phải em có chuyện muốn nói với anh hả? Là chuyện gì thế?”

"Trình Tuân, ngày mai chúng ta sẽ đăng ký, anh có biết đăng ký là gì không?"

Trình Tuân khó hiểu: "Đăng ký không phải chỉ là đăng ký thôi sao? Còn có thể là gì nữa?"


Lúc này, Hướng Vãn mới hiểu rõ tại sao mẹ cô luôn phàn nàn về ba cô, không bao giờ biết suy một ra ba: “Đăng ký nghĩa là chúng ta sẽ chính thức kết hôn.

Mẹ em nói với em rằng hiện tại chúng ta vẫn chưa có nhà nên không thể sống cùng nhau được."

Trình Tuân: "Ý của em là bảo anh đi thuê nhà hả? Được chứ, Hướng Vãn, anh không có ý kiến gì."

“Không phải, ý của mẹ em là sau này chúng ta có thể sống riêng, nhưng bây giờ mới kết hôn ngày đầu tiên mà đã tách ra, hàng xóm hỏi đến thì không hay lắm.”

Trình Tuân gật đầu: "Xin lỗi em, Hướng Vãn, là do anh không suy nghĩ chu toàn, em nói làm thế nào thì làm thế đó đi, anh sẽ nghe em." Nói xong, Trình Tuân lặng lẽ nhìn Hướng Vãn, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy cô lên tiếng, anh bèn hỏi: "Hướng Vãn, em suy nghĩ xong chưa?"

Hướng Vãn tức giận đến mức gần như không muốn để ý đến anh, nhưng Trình Tuân cứ hỏi mãi không ngừng, cô liền nói: "Suy nghĩ cái gì? Đầu óc của anh làm bằng xi măng hả? Những gì em nói vừa nãy chưa đủ rõ ràng hay sao?"

"Ồ." Một tia sáng chợt lóe lên trước mắt Trình Tuân: "Anh hiểu rồi Hướng Vãn, chuyện này cứ giao cho anh, em không cần phải lo lắng gì cả."

“Còn một việc nữa” Hướng Vãn vẫn đang tức giận, lạnh lùng nói: “Trình Tuân, chúng ta mới hẹn hò được mười chín ngày, cả anh và em đều hiểu, nếu không phải vì căn nhà thì chúng ta sẽ không kết hôn sớm như vậy, khụ khụ, có một vài chuyện, em vẫn chưa muốn xảy ra, anh có đồng ý không?

Lần này, Trình Tuân hết lòng đi theo mạch suy nghĩ của Hướng Vãn nên lập tức hiểu ý của cô, nhưng khi nhìn thấy miệng cô bĩu ra, tỏ vẻ tức giận, anh lại muốn trêu chọc cô.

"Không đồng ý."

Hướng Vãn quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt phúng phính như trẻ con vì tức giận mà đỏ bừng lên.


Trình Tuân cố gắng nhịn cười, bình tĩnh hỏi: “Nếu anh không đồng ý thì em định làm thế nào?”

Cô còn có thể làm gì nữa? Hướng Vãn cúi đầu vặn vặn ngón tay, chỉ còn mười ngày nữa là phải hoàn tất xong việc nộp đơn xin cấp nhà rồi, cô biết đi đâu để tìm người khác đây?

“Trình Tuân, em thực sự không ngờ anh lại là người như vậy."

“Anh là người như thế nào?” Trình Tuân nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, muốn cười nhưng không thể cười được: “Có ngốc không chứ? Nói đùa với em mà em cũng nghe không ra.

Em cũng đồng ý với anh một chuyện được không? Nếu em đồng ý chuyện của anh thì anh sẽ đồng ý với em chuyện của em."

Hướng Vãn hỏi: “Chuyện gì?”

Trình Tuân chậm rãi đến gần cô, cơ thể Hướng Vãn bỗng cứng đờ.

Cô cảm giác có mấy luồng khí nóng lướt qua bên tai, tim cô chợt nảy lên, chỉ nghe thấy Trình Tuân nhỏ giọng nói: "Đừng giận nữa, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận