Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Hướng Vãn sảng khoái nói không thích.

"Nhưng anh thích." Trình Tuân phớt lờ sự phản đối của Hướng Vãn, mua chiếc đồng hồ này rồi đeo vào cổ tay cô: "Em không biết đâu, trước đây anh đã từng thấy một chiếc đồng hồ giống hệt chiếc này ở một cửa hàng ở Thượng Hải, nhưng ở đó bán tám mươi tệ, còn cái chúng ta mua chỉ có sáu mươi tệ, vậy chẳng phải là hời sao?"

Hời cái đầu anh, một chiếc đồng hồ gần hai tháng lương của cô, Hướng Vãn đau lòng đến mức lúc Trình Tuân đề nghị ăn mì bơ vào buổi trưa, cô cũng không chịu đi.

Hai người đứng trên đường, mỗi người ăn một củ khoai lang nướng để giải quyết bữa trưa.

Tiếp theo đó, hai người đi dạo quanh cánh đồng lau sậy ở ngoại ô phía nam và đến chùa Phổ Vũ ở Cát Tường Lĩnh để bái lạy Bồ Tát.

Khi bọn họ quay lại, Hướng Vãn nhìn thấy lưng Trình Tuân đã ướt đẫm mồ hôi nên sống chết giành đạp xe.

Trình Tuân nhìn quanh thấy không có ai mới đồng ý đưa xe cho cô.

Nhưng khi đến thành phố, anh lại yêu cầu Hướng Vãn trả lại xe cho mình, nguyên nhân là để con gái chở rất mất mặt, suốt đường đi ngay cả đầu anh cũng không dám ngẩng lên.

Trời đã hoàn toàn tối, Hướng Vãn hỏi anh xem bọn họ ở đâu, Trình Tuân nói rằng đến rồi sẽ biết.


Hướng Vãn thấy Trình Tuân chở cô đi qua mấy con đường dài và quanh qua vài con hẻm chật hẹp, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ, là một khách sạn bốn tầng, bởi vì tấm biển quá cao nên Hướng Vãn nhìn không rõ tên.

Cô nắm lấy cánh tay Trình Tuân, nói: “Chúng ta đừng ở đây, ở trên đường Vĩnh Hòa có một nhà nghỉ cũng rất được."

"Anh đặt chỗ trước rồi." Trình Tuân đi vào sảnh lớn, lấy chìa khóa từ quầy lễ tân, sau đó dẫn Hướng Vãn vào một căn phòng trên tầng hai.

Chỉ cần nhìn đồ đạc, Hướng Vãn đã biết nơi này không hề rẻ, nhưng đặt cũng đã đặt rồi, cô cũng không thể nói gì được nữa.

Trình Tuân để đồ lên tủ, chỉ vào hai chiếc giường cạnh cửa sổ, bảo Hướng Vãn chọn một chiếc.

Hướng Vãn nói không phải đều giống nhau sao? Sau đó chọn chiếc giường bên phải.

Trong phòng rất ấm áp, có lẽ có hệ thống sưởi sàn, cô cởi áo khoác treo lên tường.

Trình Tuân đi tới, anh còn chưa kịp ngồi xuống, Hướng Vãn lập tức dịch sang một bên.

Trong phòng chỉ có hai người, lại yên tĩnh như vậy, cô đột nhiên có chút khẩn trương.

Trình Tuân cúi người, khoanh tay, quay đầu nhìn cô chằm chằm, Hướng Vãn nói: "Anh nhìn em làm gì?"

“Nhìn thôi cũng không được hả?”

Hướng Vãn không trả lời anh mà chỉ quay người đi, Trình Tuân im lặng mỉm cười, sau đó đứng lên nói: "Vừa nãy em cũng đổ nhiều mồ hôi, em đi tắm trước đi, anh ra ngoài một lát."

Nơi này cách Đông Lầu không xa, Trình Tuân đạp xe tới đó, chẳng mấy chốc đã xách theo một túi đồ ăn trở về.

Anh cúi người đặt tất cả đồ đạc lên bàn cạnh giường ngủ, khi quay người lại thì thấy Hướng Vãn với mái tóc ướt đi ra khỏi phòng tắm, Trình Tuân nói với cô rằng trong ngăn tủ thứ hai có máy sấy tóc, Hướng Vãn quay đầu nhìn anh, hỏi: "Sao anh biết?"

"Anh đoán."

Hướng Vãn lấy máy sấy tóc ra cắm điện, cô mới nhìn thấy thứ này một lần ở nhà Khương Huệ Như, nhưng cô hoàn toàn không biết cách sử dụng.

Cô không chắc cái nút màu trắng trên tay cầm có phải là công tắc hay không.


Hướng Vãn đặt ngón trỏ lên đó, muốn ấn nhưng không dám.

Trình Tuân bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô làm cho bật cười, anh bước tới cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, ấn mấy cái, vật đó chợt rung lên.

Hướng Vãn định nhấc chân bỏ chạy thì Trình Tuân đưa tay kéo cô lại, ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó cầm máy sấy tóc thổi qua lại trên đầu cô, Hướng Vãn vặn vẹo cổ vì ngứa.

Thật ra Trình Tuân cũng hay dùng thứ này, trước đây lúc còn ở Bắc Kinh, mỗi lần gội đầu xong, mẹ anh đều bảo anh phải sấy tóc xong rồi mới ra ngoài.

Thẩm Ngọc Trúc nói đầu là bộ phận nếu để bị lạnh thì sau này sẽ gây ra chứng đau nửa đầu, sau này là khoảng thời gian xa quá nên Trình Tuân cũng không để tâm lắm.

“Trình Tuân.” Hướng Vãn sợ anh cứ giơ tay như thế sẽ bị mỏi, vậy nên cô nói: “Để em tự làm.”

"Không sao." Trình Tuân dùng tay còn lại vuốt tóc Hướng Vãn: "Nếu thấy xấu hổ thì lát nữa em cũng sấy giúp anh là được."

"Được rồi." Hướng Vãn cúi đầu không nói gì nữa.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu vàng do chính tay Tô Tuyết Mai may, cổ áo rất rộng, còn có viền ren nổi bật, mặc ở trên người Hướng Vãn càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô.

Khi tóc khô được một nửa, Hướng Vãn sống chết không cho Trình Tuân sấy nữa, cô nghĩ việc này quá tốn sức.

Nhưng sau khi Trình Tuân tắm gội xong, cô lại nhất quyết muốn sấy cho anh.

Trình Tuân cảm nhận được tay cô di chuyển qua lại trên đỉnh đầu, rất nhẹ nhàng, giống như cảm giác khi Thẩm Ngọc Trúc sấy tóc cho anh.


"Hướng Vãn, lúc nãy ở chùa Phổ Vũ, em ước điều gì thế?"

“Chuyện này không thể nói, nói ra sẽ không linh nữa.” Hướng Vãn tắt máy sấy tóc, quấn dây quanh máy rồi cất vào ngăn kéo.

Nhìn thấy Trình Tuân chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, cô hỏi anh: "Anh không lạnh hả? À đúng rồi." Hướng Vãn đi về phía giường, cô nhớ trong túi vải hình như có một bộ quần áo không giống như cho cô, cô không biết có phải là đồ mẹ cô chuẩn bị cho Trình Tuân hay không.

Đúng lúc cô đang muốn lục lại thì Trình Tuân vỗ vỗ vai cô, nói: “Ăn trước đi, ăn xong rồi tính tiếp.”

Vì thế Hướng Vãn đành phải ngồi xuống giường, đối diện với Trình Tuân.

Trình Tuân mua rất nhiều đồ ăn, Hướng Vãn liếc anh một cái, đang định mắng anh thì Trình Tuân lại nói: "Hôm nay là ngày đặc biệt, anh hứa sau này sẽ không như thế nữa." Nói xong, anh mở chiếc hộp các tông bên cạnh rồi đặt thứ bên trong ở trước mặt Hướng Vãn, bảo cô ăn.

“Đây là cái gì?” Hướng Vãn cúi đầu ngửi ngửi: “Bánh ngọt hả?”

Trình Tuân "ừ" một tiếng: “Đúng lúc ở đó có bán.”

“Anh mua mỗi một cái bánh bao thôi hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận