Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Hướng Vãn lấy hộp sữa bột mới mua từ trong túi ra đưa cho Chu Tâm Ninh, nói: "Chị dâu, em và Trình Tuân mua cái này ở cửa hàng đồ ngoại, chị xem có phù hợp không, vốn dĩ em muốn tìm người để đổi phiếu ngoại hối, nhưng không đổi được nên đành phải dùng phiếu của Trình Tuân."

Chu Tâm Ninh nói: “Hai người các em còn phân biệt của anh của em sao?”

Trương Chính Dân nghe thấy lời này thì có hơi không vui, Hướng Vãn người ta nói như vậy là để cho Trình Tuân có thể diện hơn, chỉ có kẻ ngốc mới không nghe được.

Đương nhiên Chu Tâm Ninh không phải người ngu ngốc, cô ta liếc nhìn Trình Tuân, nói: "Cám ơn tiểu Trình, cậu chu đáo thật."

Trình Tuân không nói gì, anh ngồi một lát rồi rời đi, hơn nữa còn nhất quyết không cho Hướng Vãn tiễn mình.

Tắm rửa xong, Hướng Vãn nằm trên giường, nghĩ đến chuyện trong nhà lại thấy chán nản.

Khi nhìn thấy Tô Tuyết Mai nhẹ nhàng đi vào rồi lập tức đóng cửa lại, Hướng Vãn nói: "Mẹ, con mệt quá, không ngồi dậy được." Tô Tuyết Mai vỗ vai con gái: "Nằm xuống, nằm xuống, mẹ nói với con mấy câu rồi đi ngay."

"Ồ." Hướng Vãn lơ đãng đáp lại.

"Con với tiểu Trình, hai đứa, hai đứa vẫn, ổn chứ?"

Hướng Vãn nói vẫn ổn.

"Thế con thì sao?" Tô Tuyết Mai nhỏ giọng hỏi: "Con không sao chứ? Có đau không? Có mấy cô gái lần đầu chảy máu rất nhiều, con có bị không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi."


Trên đường về nhà, Hướng Vãn đã vứt hết mấy thứ mẹ cô chuẩn bị cho bọn họ đi, cô lấy tay che mắt, nói: "Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo."

"Vậy cái kia, khụ khụ, dùng hết rồi à?"

Hướng Vãn chỉ mong mẹ cô sớm rời đi nên nói: “Dùng hết rồi.”

Tô Tuyết Mai im lặng nhìn con gái một lúc rồi mới rời đi.

Kết quả bà vừa đi, giọng nói của Chu Tâm Ninh lại vang lên từ phòng bên cạnh, dường như còn cố ý nói to để Hướng Vãn nghe thấy.

“Em gái anh bình thường trông trong sáng như vậy, thế mà vừa mới nhận giấy chứng nhận đã ra ngoài thuê phòng với đàn ông, gấp đến thế à?”

Hướng vãn ở trong bóng tối cười khẩy hai lần.

Trương Xuân Lai nhìn vợ, môi mấp máy nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta lại nuốt lại những lời định nói xuống.

Anh ta thực sự không thể hiểu được một người phải vô tâm đến mức nào mới có thể hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước lòng tốt người khác dành cho mình, mà chỉ nhớ những điều xấu về người khác, hơn nữa mấy điều xấu còn toàn tự mình tưởng tượng ra.

Từ khi Chu Tâm Ninh đến nhà này, đặc biệt là sau khi cô ta mang thai, Trương Xuân Lai không nhớ rõ Hướng Vãn đã mua bao nhiêu đồ về nhà, ngay cả em gái ruột của anh ta cũng không làm được đến mức này.

“Này.” Chu Tâm Ninh chọc vào cánh tay của Trương Xuân Lai: “Dù sao bọn nó cũng không tổ chức đám cưới nên chúng ta không cần phải tiêu tiền gì cả, chúng ta cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như bọn nó.”

Trương Xuân Lai nói: "Cô không kiếm được nhiều tiền như người ta, nhưng mặt cô dày hơn người ta nhiều."

"Sao tôi lại mặt dày? Trương Xuân Lai, anh nói rõ ràng ra cho tôi."

Trương Xuân Lai quay lại, dịch người vào tường, mặc kệ vợ có gây gây sự ầm ĩ đến mức nào, anh ta nhất quyết không lên tiếng, cũng không quay người lại.

Người ta đều nói thất niên chi dương*, nhưng anh ta và Chu Tâm Ninh mới kết hôn được một nửa năm, anh ta đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

*Thất niên chi dương: tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm

-------

Khi Hướng Vãn đến tìm Lý Thừa Phong lần nữa, cô sống chết không cho Trình Tuân đi theo, bởi vì gia đình anh quá nhạy cảm, những người khác vẫn đang dùng kính lúp soi anh, Hướng Vãn không muốn để anh có bất kỳ bất trắc gì.


Đúng như Hướng Vãn dự đoán, lần này Lý Thừa Phong lại lấy cớ bận rộn từ chối tìm hồ sơ cho cô.

Hướng Vãn bèn đi đến chỗ trưởng phòng nhân sự Đoàn Lâm, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng bảo Lý Thừa Phong làm nhanh rồi dành thời gian cho việc khác.

Hướng Vãn biết rằng ba mẹ Lý Thừa Phong có công việc trung bình, nhưng cậu ta có một người anh rể rất quyền lực, tình cờ lại phụ trách nhà máy của họ.

Vì vậy, sau khi Lý Thừa Phong vào nhà máy, cậu ta không hề làm việc ở tuyến đầu một ngày nào mà trực tiếp đến văn phòng cơ quan, đây cũng có thể là lý do Đoàn Lâm bao che cho cậu ta như vậy.

Điều mà Hướng Vãn không ngờ tới là khi cô vừa bước ra khỏi tòa nhà cơ quan, Lý Thừa Phong lại đuổi theo cô, Hướng Vãn quay đầu lại hỏi: "Còn chuyện gì sao, Lý công?"

Lý Thừa Phong nhìn cô một lúc lâu, sau đó cúi đầu bật cười.

Cậu ta không biết Hướng Vãn thực sự là người rộng lượng hay chỉ đang giả vờ, nhưng cậu ta không thấy trên mặt cô có chút hối hận nào vì đã cưới phần tử lạc hậu đó, hay có oán hận vì cậu ta đã cố ý làm khó cô.

"Hướng Vãn, cậu thực sự rất đặc biệt." Lý Thừa Phong đẩy kính lên, nói: "Cậu cũng thấy đấy, hai hôm này tôi thực sự rất bận.

Thế này đi, trưa mai tan làm cậu đến tìm tôi, tôi tăng ca cho cậu."

Trình Tuân đã cùng mấy công nhân khác đến Thiên Đảo để sửa chữa động cơ đốt trong, vậy nên Hướng Vãn không thể bàn bạc với anh.

Ngày hôm sau lúc tan làm, cô đi thẳng đến văn phòng của Lý Thừa Phong, lúc đó sư phụ Hà và Tạ Hiểu Hàm đều không có ở đó, sau khi Lý Thừa Phong đóng cửa lại, Hướng Vãn lại đi tới mở ra.

Lý Thừa Phong nhấp một ngụm nước, nói: "Tiểu Hướng, cậu vẫn luôn đề phòng tôi như vậy."

Hướng Vãn lười giải thích với cậu ta, chỉ cười mà không nói gì.

"Cậu với Trình Tuân thế nào rồi? Tân hôn vui vẻ chứ?"


Hướng Vãn nói cũng được, Lý Thừa Phong nhìn cô từ trên mép cốc: “Anh ta chạm vào cậu chưa?”

Hướng Vãn còn chưa kịp trả lời, cậu ta đã nói tiếp: “Nếu chưa thì cậu để tôi khụ khụ trước, tôi hứa chỉ..." Cậu ta nhìn vào tay mình.

Hướng Vãn nghe xong liền nhấc chân rời đi, nhưng Lý Thừa Phong lại tóm lấy cánh tay cô, Hướng Vãn liếc nhìn hành lang, nói: "Nơi này toàn là người đi qua đi lại, cậu dám?"

Lý Thừa Phong buông cô ra, nói: “Chúng ta có thể tìm một nơi không có người, cậu chỉ cần cho tôi nhìn mấy lần, sờ mấy cái là được, nếu cậu đồng ý, tôi bảo đảm cậu sẽ lấy được căn nhà tốt nhất, cậu không bị tổn thất gì mà Trình Tuân cũng không biết."

Hướng Vãn quay lại nhìn cậu ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như lúc mới bước vào.

Ngay lúc Lý Thừa Phong tưởng rằng cô sẽ đồng ý, Hướng Vãn liền tát vào mặt cậu ta.

Hướng Vãn không hề có chút nào hối hận nào, điều duy nhất cô hối hận là cô chưa ăn cơm nên tát không đủ mạnh, nếu như không phải nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thì cô thậm chí còn muốn tát tên cặn bã này thêm mấy cái nữa.

Buổi chiều trên tàu không có việc, Hướng Vãn và Khương Huệ Như đều ở trong xưởng, cô kể lại chuyện này cho Khương Huệ Như nghe, nhưng lược bỏ những lời ghê tởm mà Lý Thừa Phong nói.

Khương Huệ Như tức giận đập bàn và hét lên rằng Lý Thừa Phong là thằng khốn nạn.

Khi Hướng Vãn chuẩn bị tan làm, Chu Minh Tường bước vào và nói rằng Lý Thừa Phong vừa gọi điện bảo là cậu ta đã giúp cô tìm hồ sơ, nhưng còn hồ sơ của ba cô Hướng Hải Sơn thì không thấy đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận