Trình Tuân đi Thiên Đảo vẫn chưa về nên tan làm xong, Hướng Vãn đi thẳng về nhà.
Anh Tề hàng xóm có gửi một cân thịt cừu cho gia đình họ để cảm ơn lần trước Hướng Vãn đã đổi phiếu gas cho anh ấy.
Tô Tuyết Mai cắt một nửa làm nhân, trộn với nấm và cà rốt, chuẩn bị làm sủi cảo.
Trương Xuân Lai cầm một quả táo nhăn nheo tới, bẻ làm đôi đưa cho Hướng Vãn ăn.
Quả táo trông xấu xí nhưng có vị khá ngọt.
Ăn táo xong, Hướng Vạn cầm cây lăn tới, lặng lẽ lăn bột, tốc độ của cô nhanh đến mức ngay cả Tô Tuyết Mai và Trương Xuân Lai cũng không theo kịp.
"Lại giận ai nữa à?" Trương Xuân Lai vừa nặn một chiếc sủi cảo, vừa hỏi Hướng Vãn.
"Không có."
"Còn nói không có." Trương Xuân Lai không tin: "Từ nhỏ em đã như vậy, lúc nào cũng tỏ ra mềm yếu, nhưng một khi tức giận sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Em có còn nhớ cái lần em đánh Tiểu Lượng Tử ở phố Tây không? Bình thường thì toàn để người ta bắt nạt đến phát khóc, nhưng lần đó cậu ta đánh Hướng Đông, em liền tức giận lao vào đánh cậu ta đến chảy máu mũi."
Nghĩ tới những chuyện hồi xưa, Hướng Vãn lập tức bật cười.
"Trước đây Tiểu Lượng Tử đó có hỏi thăm anh về em, bây giờ cậu ta đang làm việc ở trạm lương thực và dầu mỏ rồi, cả ngày trông như con công, lại còn hỏi anh xem em có người yêu chưa.
Anh bảo cậu ta mua một chiếc gương nhìn khuôn mặt hình cái xỏ giày của mình xem có xứng không rồi nói tiếp."
“Trương Hữu Lượng người ta có chỗ nào không tốt?” Chu Tâm Ninh kéo ghế ngồi xuống: “Ba mẹ cậu ta có một căn hộ ba phòng ngủ ở thôn mới Tây Quan, chị gái thì làm việc trong một cửa hàng bách hóa, cả gia đình đều thuộc tầng lớp công nhân, còn hơn..."
"Không phải em mệt à?" Trương Xuân Lai ngắt lời cô ta: "Đi nằm đi, bao giờ nấu xong sẽ gọi em."
Chu Tâm Ninh trợn mắt nhìn chồng: “Em nằm đến mức sắp gãy lưng rồi, Hướng Vãn, bao giờ thì hai đứa lấy được nhà? Chờ em chuyển ra ngoài, bọn chị sẽ thông hai phòng lại với nhau, em không biết đồ trẻ con nhiều đến mức nào đâu."
Vừa nhắc đến nhà, tâm trạng vừa được anh trai chọc cười vui vẻ của Hướng Vãn đột nhiên lại trầm xuống.
Một lúc sau, Tô Tuyết Mai nấu sủi cảo xong, Hướng Vãn một tay bưng đĩa mang qua nhà anh Tề.
Anh Tề hỏi cô về chuyện nhà ở, Hướng Vãn nói rằng có một nhân viên phụ trách nhân sự liên tục làm khó cô.
Đến tận bây giờ, đơn xin của cô vẫn chưa được chuyển đến văn phòng nhà máy.
Anh Tề nghe xong liền vỗ đùi nói: "Vậy em đi tìm thẳng giám đốc nhà máy luôn, để ý đến thằng khốn đó làm gì?"
"Hướng Vãn, anh nói cho em biết, đến lúc đó em cứ ngồi xuống trước mặt giám đốc nhà máy của em khóc lóc thảm thương vào, bảo đảm sẽ thành công, trừ khi tên giám đốc đó không phải là đàn ông.
"
Vợ của anh Tề nhổ vào mặt anh ấy, nói: "Anh tưởng đàn ông trên đời đều có đức tính giống anh sao? Phụ nữ vừa khóc một cái là chỉ hận không hái được mặt trăng xuống cho người ta, bỉ ổi."
"Vậy cũng phải xem là phụ nữa thế nào khóc chứ? Tiểu Vãn Vãn như vậy thì được, còn như Tiểu Bàn Thúy kia thì có khóc đến khàn cổ cũng..." Vợ anh Tề nhìn ra ngoài, sau đó chỉ vào chồng mình, nói: "Anh thuộc họ chuột à? Vừa đặt chân xuống đã quên, nếu để Thúy Thúy nghe thấy thì để xem nó có xé nát miệng anh ra không."
Hướng Vãn suy nghĩ cả một đêm và quyết định sẽ làm theo lời anh Tề nói, đi tìm Vương Thành Quân.
Mặc dù giám đốc nhà máy của cô không thương hoa tiếc ngọc như anh Tề nói nhưng rất biết đạo lý.
Buổi sáng khi vừa ký tên chấm công xong, Hướng Vạn vô tình đụng phải Lý Thừa Phong, cậu ta đang quàng một chiếc khăn màu xám, khi đang chào hỏi một cấp trên nào đó, cậu ta kéo chiếc khăn xuống, Hướng Vãn thấy được nửa khuôn mặt bị cô tát của cậu ta có hơi sưng tấy.
Cô nghĩ đến lời anh trai mình nói, lúc cô tức giận sẽ rất mạnh mẽ, Hướng Vãn không khỏi bật cười.
Sau khi xuống tàu, Hướng Vãn đi thẳng đến văn phòng của Vương Thành Quân, nhưng ông ta không có ở đó, thư ký nói ông ta có việc phải đi ra ngoài, Hướng Vãn liền đứng ở ngoài cửa đợi.
Đến gần trưa, Vương Thành Quân cùng mấy người khác vừa đi lên lầu vừa trò chuyện, khi nhìn thấy Hướng Vãn, ông ta sững sờ hỏi: "Cô gái, cô tìm tôi có việc gì à?"
Hướng Vãn nói: “Xin chào giám đốc Vương, tôi là Hướng Vạn ở tổ bảo trì, tôi muốn hỏi ngài một chút về chuyện nhà ở.”
Vương Thành Quân cau mày, dạo này có quá nhiều người tìm ông ta vì chuyện nhà ở, khiến ông ta rất khó chịu: "Nhà máy phân bổ nhà ở nghiêm ngặt dựa trên thâm niên, cô không đủ thâm niên thì có tới chỗ tôi cũng vô dụng." Hướng Vãn nói: “Tôi có đủ thâm niên.” Vương Thành Quân đánh giá Hướng Vãn một lượt: “Cô?”
Hướng Vãn cúi đầu: "Giám đốc, tôi chỉ trì hoãn thời gian của ngài mấy phút thôi, sau đó sẽ đi ngay, được không?" Vương Thành Quân không nỡ từ chối một cô bé nên đã để Hướng Vãn vào văn phòng nói chuyện.
Hướng Vãn sắp xếp lại lời nói: “Giám đốc, ba tôi tên là Hướng Hải Sơn, ông ấy vào làm ở nhà máy năm hai mươi mốt tuổi, năm ba mươi bốn tuổi, khi đang sửa chữa một chiếc cần cẩu trong nhà máy, ba tôi bị ngã khỏi thang cuốn do trời mưa trơn trượt và qua đời.
Tôi vào nhà máy năm mười bảy tuổi, tổng thâm niên làm việc trong nhà máy của tôi và ba tôi là mười bảy năm.
Hơn nữa, tôi cũng đã kết hôn, điều này hoàn toàn tuân thủ chính sách phân bổ nhà ở của nhà máy.
"
Vương Thành Quân "ờ" một tiếng, có chút không hiểu: "Cho nên, cô gái, cô đến tìm tôi là vì việc gì? Vì tầng nhà hay là...?"
Hướng Vãn lắc đầu: "Giám đốc, tôi có đến phòng nhân sự để nhờ Lý Thừa Phong, người quản lý hồ sơ nhân viên cấp giấy chứng nhận cho.
Nhưng tôi đã đến đó hai lần, cậu ta đều nói bận quá không giúp tôi tìm được.
Mới chiều hôm qua, cậu ta đột nhiên báo với tôi là hồ sơ của ba tôi bị mất.
Giám đốc, tôi không có quyền tra cứu hồ sơ nhân viên trong nhà máy nhưng đến cuối tháng là việc cấp nhà ở trong nhà máy sẽ kết thúc rồi.
Tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây tìm ngài, hy vọng ngài có thể giúp đỡ chúng tôi."