Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Vương Thành Quân đã ngoài bốn mươi tuổi, năm Hướng Hải Sơn mất, ông ta vừa mới du học ở Liên Xô về và làm kỹ thuật viên ở công đoạn ba, ông ta mơ hồ nhớ lại, quả thật có sự việc này, nhưng không có ấn tượng sâu lắm, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu Hướng, cô về nhà làm hai việc, đầu tiên là tìm giấy phép lao động của ba cô và giấy chứng nhận lương hưu do nhà máy cấp cho gia đình cô.

Thứ hai là cô đến văn phòng hành chính thuộc khu phố nơi cô ở, nhờ họ kiểm tra giấy tờ đăng ký lao động năm đó của ba cô.

Mỗi lần nhà máy tuyển dụng công nhân đều sẽ ghi chép lại trong hồ sơ ở khu xã.

À đúng rồi, ba cô có phải người địa phương không? "

Hướng Vãn nói phải.

Vương Thành Quân gật đầu: “Vậy thì dễ xử lý rồi.”

"Nhưng giám đốc, đã nhiều năm trôi qua như vậy, nếu không tìm được những gì ngài nói thì phải làm sao?"

Vương Thành Quân: "Cô cứ đi tìm trước đi, nếu không tìm thấy thì lại đến tìm tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Nếu như thời hạn phục vụ là thật, tiểu Hướng, tôi cam đoan cô có thể lấy được nhà."


Hướng Vãn đứng dậy chào tạm biệt với Vương Thành Quân rồi rời đi, nhưng vừa mới đi được hai bước, Vương Thành Quân lại hỏi cô: "Tiểu Hướng, cô nói cô đã kết hôn rồi, vậy chồng cô cũng là người nhà máy chúng ta hả?"

Hướng Vãn gật đầu nói đúng vậy.

Vương Thành Quân lại hỏi cô rằng là người ở công đoạn nào? Hướng Vãn nói chồng cô là Trình Tuân ở công đoạn ba.

Không biết có phải Hướng Vãn là hiểu lầm hay không, khi Vương Thành Quân vừa nghe đến tên Trình Tuân, ánh mắt ông ta bỗng sáng lên: "Tiểu Trình ấy hả? Hai người kết hôn lúc nào thế?" Hướng Vãn nói bọn họ mới kết hôn trong tháng này.

Vốn dĩ Hướng Vãn sợ Vương Thành Quân sẽ cho rằng bọn họ là kẻ cơ hội, nhưng không ngờ Vương Thành Quân lại nói: "Tiểu Trình thậm chí còn không mời tôi ăn kẹo cưới.

Tiểu Hướng, cô về nhà dạy dỗ cậu ta thật tốt vào."

Hướng Vãn vừa đi, nụ cười của Vương Thành Quân cũng biến mất, ông ta nhấc điện thoại gọi cho trưởng phòng nhân sự Đoàn Lâm, nói là bảo Hà Xương Hồng đến gặp ông ta.

Hướng Vãn vừa bước ra ngoài nắng, hơi nóng ngột ngạt trong lồng ngực hóa thành hơi nước, xông vào mắt cô.

Vừa rồi ở chỗ Vương Thành Quân, cô đã cố gắng hết sức miêu tả sự việc lúc đó của ba mình mà không có chút cảm xúc nào, nhưng vừa đi đến nơi không có người, cánh cổng tình cảm của cô không thể đóng lại được nữa.

Năm Hướng Hải Sơn mất, Hướng Đông mới bốn tuổi, còn ở cái tuổi chưa biết gì về sự đời.

Cô nhớ lúc hỏa táng thi thể Hướng Hải Sơn ở nhà tang lễ, Hướng Đông đã nắm tay cô, nói rằng “chị ơi, đợi ba ở trong đó ra là có thể về nhà với chúng ta rồi đúng không? Ba còn bảo sẽ đưa em ra đồng bắt châu chấu đó."

Hướng Vãn biết rõ ba mình sắp biến thành tro bụi, nhưng lại không thể nói cho em trai biết.

Cô ôm lấy em trai mình, cố kìm nước mắt cho đến khi toàn thân run rẩy.

Hôm nay, mười năm sau, Hướng Vãn lại một lần nữa nuốt nước mắt, cô cúi đầu đi ngang qua bãi cỏ nhỏ trước nhà xưởng.

Đột nhiên, một bóng người che khuất mặt trời, vốn dĩ Hướng Vãn có thể tránh được vì đường rộng đủ cho ba bốn người đi, nhưng cô vừa nhìn thấy bóng đã biết đó là ai.

Vì vậy cô ngẩng đầu lên hỏi: "Anh về rồi hả?"

Trình Tuân nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, không khỏi xoa đầu cô một lúc rồi mới nói: “Không phải anh đã bảo em đợi anh sao?”


"Đợi anh làm gì? Anh có cách gì hay hả?"

Trình Tuân nói thật: “Không có, nhưng anh không muốn để em một mình đối mặt.”

Vừa đi ngang qua nhà ăn, Hướng Vãn hỏi anh ăn cơm chưa, Trình Tuân cho cô xem hộp cơm trong tay: "Anh lấy xong rồi, đến xưởng chỗ em ăn hay là qua chỗ anh?"

Hướng Vãn chắc chắn sẽ không đi đến xưởng công đoạn ba, toàn một đám đàn ông, cô đỡ không nổi.

Trong phân xưởng của tổ bảo trì chỉ có một mình lão tổ trưởng, ông ấy đang nắm hai bàn tay đầy dầu, ngẩn ngơ nhìn máy phát điện được tháo ra khỏi tàu.

Trình Tuân hỏi ông ấy có cần giúp không, ông ấy liên tục nói mấy câu không cần, bảo hai người trẻ tuổi cứ đi vào đóng kín cửa thân mật với nhau.

Nghe thấy Chu Minh Tường nói vậy, Hướng Vãn càng thấy xấu hổ hơn khi đóng cửa lại, bởi vì nhiệt độ hôm nay rất thấp nên cô rót một cốc nước nóng cho mình và Trình Tuân, sau khi sưởi ấm tay xong thì bắt đầu ăn.

Trình Tuân mở hộp cơm đẩy cho Hướng Vãn, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bánh bao hấp cùng một lọ thủy tinh.

Hướng Vãn hỏi anh trong lọ là cái gì, Trình Tuân mở nắp lọ ra, nói: "Ăn đi, bọn anh đi giúp Trung Bác sửa máy, người ta cho đó."

Đó là lọ cá mòi, một thứ vừa đắt tiền vừa khó mua, Hướng Vãn gắp mấy miếng bỏ vào hộp cơm rồi vặn nắp lại, phần còn lại để dành cho Khương Huệ Như: “Nhà máy bọn họ không có kỹ thuật viên hay sao mà lại bảo các anh đến sửa?"

Trình Tuân nói: "Động cơ đốt trong đó được sản xuất ở Liên Xô, hướng dẫn sử dụng toàn là tiếng nước ngoài." Hướng Vãn có hơi ngạc nhiên: "Trong đám các anh có người hiểu được tiếng Nga hả? Ai thế?"

Trình Tuân nhìn cô, nói: “Anh, có biết một chút.”


Có thể đọc được hướng dẫn kỹ thuật bằng tiếng Nga, Hướng Vãn cũng không biết cái gọi là "một chút" của Trình Tuân rốt cuộc là bao nhiêu: "Anh học ở trường à? Bọn em ở đây toàn học tiếng Anh."

"Anh học được từ ông nội anh."

"Ông nội của anh..." Lúc Hướng Vãn nuốt ngụm cơm cũng nuốt luôn câu "ông nội anh làm nghề gì?" xuống theo.

Gia đình Trình Tuân có chút nhạy cảm, cho nên Hướng Vãn nghĩ cô không nên hỏi thì tốt hơn.

Cũng may Trình Tuân không chú ý tới phản ứng của Hướng Vãn, vì vậy vấn đề này cứ thế bị bỏ qua, hai người im lặng ăn cơm.

Hướng Vãn phát hiện Trình Tuân chỉ gắp rau để ăn, mặc dù trong hộp cơm có cả thịt viên sốt và cá.

“Anh không thích ăn đồ mặn à?”

"không thích."

"Sao lại không thích?” Hướng Vãn gắp thịt qua cho anh: “Anh không ăn thì lấy nhiều như vậy làm gì? Một mình em ăn không hết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận