Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


"Anh muốn vỗ béo em thêm chút, em gầy quá."

"Em mà gầy hả? Mọi người đều nói em..."

"Nói em cái gì?" Trình Tuân đang giơ đũa ra nửa chừng bỗng dừng lại nhìn Hướng Vãn.

Nói em đẫy đà, lời này đương nhiên không thể nói ra, nhưng mỗi lần Hướng Vãn vào nhà tắm nữ, các công nhân nữ đều nói như vậy với cô, cô cảm thấy từ này có hàm ý không tốt, cho nên cô vẫn luôn tự thuyết phục mình rằng đẫy đà có nghĩa là béo, bởi vì cô chưa từng thấy người gầy nào bị gọi là đẫy đà cả.

Trình Tuân chờ một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời của Hướng Vãn nên anh lại hỏi thêm một lần nữa.

Hướng Vãn đành phải bảo là người ta nói cô mập.

Để chứng minh kết luận này là sai, Trình Tuân nhìn từ trên mặt Hướng Vãn nhìn xuống, khi nhìn đến nơi nào đó, dường như anh bỗng hiểu được sự do dự của cô và từ “béo” kia có nghĩa là gì, anh bỗng cảm thấy trong lòng nóng ran, ngay cả mặt cũng đỏ lên.


Để che đậy sự xấu hổ của mình, Trình Tuân nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Không hề.”

------------

May là Hướng Vãn có một người mẹ chịu khó và chu đáo, những thứ mà Vương Thành Quân bảo cô tìm đều được Tô Tuyết Mai cất giữ cẩn thận.

Sau khi giao tất cả giấy tờ và giấy đăng ký kết hôn cho phòng quản lý nhà ở của nhà máy, rất nhanh sau đó Hướng Vãn đã nhận tin cô và Trình Tuân sẽ được phân nhà.

Hướng Vãn vui vẻ kể lại chuyện này cho Khương Huệ Như, sau đó nói: “Lý Thừa Phong là người phụ trách hồ sơ nhân viên, hồ sơ của ba em bị thất lạc trong tay cậu ta, vậy mà sau khi em nói với Vương Thành Quân, ông ấy lại không có thái độ gì."

"Làm sao em biết giám đốc không có thái độ gì?" Khương Huệ Như móc ngón tay về phía Hướng Vãn, bảo cô lại gần: "Chị nghe thư ký Vương nói rằng sau đó giám đốc đã gọi Hạ Xương Hồng tới.

Em nghĩ xem, tại sao ông ấy không gọi Đoạn Lâm tới? Chiếu theo lý thì anh ta mới là trưởng phòng nhân sự cơ mà."

"Đúng thế, vậy tại sao?"

“Bởi vì Hạ Xương Hồng sắp nghỉ hưu nên ông ấy không cần phải lo lắng về mấy mối quan hệ phức tạp kia, sẽ dễ nói ra sự thật hơn.”

Hướng Vãn hỏi: "Vậy ông ấy đã nói sự thật chưa? Hồ sơ của ba em bị thất lạc hay là bị Lý Thừa Phong giấu đi?"

"Sư phụ Hà chỉ nói, lúc ông ấy và Lý Thừa Phong đang sắp xếp hồ sơ thì phát hiện có hồ sơ của ba em, nhưng về việc vì sao sau đó nó lại biến mất thì ông ấy cũng không rõ.

Vương Thành Quân nghe xong lại gọi điện bảo Lý Thừa Phong qua, em nói xem cái con người này." Khương Huệ Như khinh thường hừ một tiếng: "Thật kinh tởm, thư ký Vương nói là cậu ta khóc lóc thảm thiết trước mặt giám đốc, nói rằng bản thân đã phản bội sự tín nhiệm của lãnh đạo và không hoàn thành trách nhiệm quản lý hồ sơ của mình.


Dù sao thì nói ba la ba la một hồi cũng không chịu nói sự thật ra, khiến Vương Thành Quân rất khó chịu.

Loại người đó không chỉ hèn hạ mà còn nham hiểm, chị nói em nghe tiểu Hướng, sau này em và Trình Tuân nên cẩn thận, loại tiểu nhân như thế chỉ cần tìm được cơ hội thì cậu ta nhất định sẽ trả thù em."

Hướng Vãn đập bàn: “Cái tên khốn đó, sao giám đốc không cách chức cậu ta đi mà vẫn để cậu ta giữ chức vụ quan trọng như vậy?”

Khương Huệ Như thở dài: "Làm lãnh đạo thì phải tính đến mọi khía cạnh của các mối quan hệ, có đôi lúc Vương Thành Quân cũng hết cách."

Dù thế nào đi nữa, có thể được phân nhà đã là một chuyện vô cùng vui rồi.

Thứ năm tuần này là sinh nhật của Trương Chính Dân, từ sáng sớm Tô Tuyết Mai đã bảo Hướng Vãn dẫn Trình Tuân về nhà ăn tối.

Hôm nay, Hương Vãn vừa tan làm liền rời khỏi xưởng, lúc cô đang đợi Trình Tuân ở ngoài cổng, đột nhiên Lý Thừa Phong đẩy xe đạp đi đến trước mặt cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, Hướng Vãn không sợ ánh mắt của cậu ta, cũng không thèm để ý đến.

Lý Thừa Phong cúi đầu cười: "Tiểu Hướng, đúng thật là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài mà.

Cậu trông thì có vẻ mềm yếu, nhưng thực ra lại có không ít thủ đoạn, tôi rất tò mò cậu làm thế nào lại có thể thuyết phục được giám đốc đấy.


Tôi nhớ hình như ở đó có một căn phòng nhỏ thì phải, khi cửa đóng lại sẽ không ai nhìn thấy được.

Dù sao thì cậu cũng đã bị Trình Tuân đụ rồi, có thêm một người nữa cũng chẳng sao, phải không?"

Cuối cùng Hướng Vãn đã có thể nhìn ra, một người có thể che giấu bộ mặt thật của mình sâu đến mức nào.

Lúc Lý Thừa Phong còn đi học, cậu ta thường thích nói mấy lời hoa mỹ suông, lúc nào lẩm bẩm trong miệng về lòng nhân từ, công lý và đạo đức.

Lúc đó Hướng Vãn chỉ cảm thấy cậu ta có hơi giả tạo, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng trong đầu cậu ta lại có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.

Bây giờ cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của tên cặn bã này, Hướng Vãn ngay cả tức cũng không thể tức nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận