Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Cô không muốn nói gì, chỉ muốn tát cậu ta một cái thật mạnh.

Ngay khi Hướng Vãn tháo găng tay định tát cậu ta thì cổ áo của Lý Thừa Phong bỗng bị người ta túm chặt, sau đó bị đấm một nhát vào ngực, động tác của Trình Tuân nhanh đến mức khi Hướng Vãn kịp phản ứng lại, Lý Thừa Phong và chiếc xe đạp của cậu ta đã nằm lăn trên mặt đất.

Hiện tại đang là giờ tan làm, nếu có người nhìn thấy thì người chịu thiệt chắc chắn là Trình Tuân, vì thế Hướng Vãn nắm lấy cánh tay đang định vung lên của anh, Trình Tuân dùng tay còn lại chỉ vào Lý Thừa Phong, nói: "Nếu có lần sau thì tao sẽ đánh chết mày."

Lý Thừa Phong đứng dậy, lau miệng, đẩy xe đạp đi được hai bước rồi mới nói: “Trình Tuân, mày cứ đợi đó.”

Trình Tuân vỗ vai Hướng Vãn, ra hiệu bọn họ nên rời đi.

Suốt đường về anh không hề đề cập đến chuyện này, Hướng Vãn cũng không biết anh đã nghe được Lý Thừa Phong nói bao nhiêu.

Khi đến cửa Đông Lầu, Hướng Vãn không nhịn được nữa hỏi anh có phải đang tức giận hay không.

Trình Tuân nghe xong thì sửng sốt nói: "Tức giận vì loại người này làm gì? Không đáng để lãng phí thời gian."

Hướng Vãn rất hài lòng với câu trả lời của anh, cô vui vẻ cười một tiếng.


Trình Tuân vừa nhìn thấy cô cười, liền vươn tay nắm lấy vành tai của cô, anh không những kéo, còn dùng hai ngón tay nhéo qua lại dái tai của cô.

Hướng Vãn nhéo cổ anh một cái, sau đó né sang một bên, Trình Tuân đuổi theo nói: "Hướng Vãn, dái tai của em dày thật, sắp đuổi kịp Quan Âm Bồ Tát rồi."

Hướng Vãn vỗ lưng anh, bảo anh đừng nói linh tinh: "Chúng ta là người phàm, sao có thể so sánh với Bồ Tát? Sẽ bị giảm thọ đó." Trình Tuân nghe xong thì há to miệng, hối hận với lời mình vừa nói.

Hai người mua một con gà muối rồi về nhà, bởi vì Trình Tuân là người phương Bắc nên Tô Tuyết Mai đặc biệt gói sủi cảo.

Trên bàn ăn nhỏ có ba món: củ cải khô xào ớt, khâu nhục và củ cải thái sợi.

Tô Tuyết Mai chặt một nửa con gà muối đặt lên đĩa, nửa còn lại mang sang cho anh Tề hàng xóm.

Trương Chính Dân rót hai ly rượu rồi đưa cho Trình Tuân một ly: “Sau này hai đứa đừng mua đồ về nữa, đến lúc lấy được nhà phải trả tiền, còn phải trang trí sửa sang lại, tiết kiệm chút nào hay chút đấy, ba mẹ cũng không giúp được gì cho hai đứa.

Ba và mẹ con đã bàn bạc với nhau rồi, khi nào hai đứa nhận được nhà, ba mẹ sẽ trả một phần tiền, số tiền này cũng là tiền Hướng Vãn đưa cho gia đình từ sau khi nó đi làm, ba mẹ không bù đắp được thêm nữa, đến lúc đấy sẽ đưa hết cho các con."

Hôm nay vợ chồng Trương Xuân Lai không có ở nhà nên Trương Chính Dân mới dám nói thẳng những lời này trên bàn ăn.

Hướng Vãn biết rằng chi phí sinh con và nuôi con sau này của chị dâu có thể cũng sẽ do ba mẹ cô gánh.

Mẹ cô thì còn ổn, ngày lễ ngày Tết vẫn mua mấy bộ quần áo mới.

Nhưng còn Trương Chính Dân, hướng Vãn nhớ rằng trong mười năm qua, ông chưa từng mua bất cứ thứ gì cho mình ngoại trừ thuốc lá nghiền nát mà ông hay hút.

"Ba, tiền này ba mẹ cứ giữ đi, tiền nhà bọn con sẽ tự gánh vác."

Trương Chính Dân nói: "Hai đứa gánh vác thế nào được? Lấy được nhà là phải giao tiền ngay, một khoản tiền lớn như vậy, con đi mượn người khác hả?" Ông thở dài: "Bây giờ làm gì có ai dư giả như vậy?"

Trình Tuân đặt đũa xuống, nói: "Con có, chắc là cũng đủ." Trình Tuân vừa dứt lời, cả ba cặp mắt đều nhìn về phía anh, có lẽ là vì không dám tin.

Suy cho cùng, ba mẹ anh hiện tại đều đang dựa dẫm vào anh.

Với mức lương hơn 70 tệ một tháng trong nhà máy, ngoài ăn uống và quần áo, anh có thể tiết kiệm được bao nhiêu?


Tô Tuyết Mai đã rất hài lòng với Trình Tuân kể từ lần đầu tiên gặp mặt.

Bây giờ nghe anh nói như vậy, bà chỉ nghĩ rằng đứa trẻ tội nghiệp này đang cố tỏ ra mạnh mẽ, vậy nên bà cảm thấy khá đau lòng: “Có hay không cũng không sao, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Sau bữa tối, Tô Tuyết Mai bảo Trình Tuân ở lại một đêm rồi về.

Trương Chính Dân cũng đồng ý và bảo anh ở lại.

Trình Tuân cảm thấy như vậy không tiện lắm, nhưng việc anh không muốn rời xa Hướng Vãn khiến anh không thể quyết định rời đi.

Cuối cùng, anh "vâng" nhẹ một tiếng, biểu thị đồng ý ở lại.

Nhưng sự do dự của Trình Tuân trong mắt Hướng Vãn lại chuyển thành miễn cưỡng, vậy nên khi ba mẹ vừa rời đi, Hướng Vãn liền chạm vào cánh tay anh, nói: "Thật ra ba mẹ em chỉ đang khách sáo thôi, anh không cần xấu hổ không dám từ chối, nếu anh muốn về thì cứ về đi, không sao đâu."

Trình Tuân nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: “Em cảm thấy anh rất muốn về hả?”

Hướng Vãn kinh ngạc nói: "Thì ra anh không muốn về, vậy cứ ở lại đây đi, đêm nay anh trai và chị dâu của em không có ở nhà.”

Trình Tuân sững sờ: “Anh không ngủ ở phòng bọn họ đâu.”

Hướng Vãn cười ha ha vỗ vào người anh: “Anh mơ đẹp quá, ai cho anh ngủ mà anh ngủ?” Nói xong cô chỉ vào giường trên của mình, nói: “Anh ngủ ở đó đi, lát nữa em sẽ lót đệm cho anh.”

Trình Tuân duỗi người, nằm dài ở trên giường Hướng Vãn, thẫn thờ một lúc.


Khi anh quay đầu lại thì phát hiện có mấy cuốn sách ở bên cạnh gối của cô, anh đưa tay cầm lấy.

Những cuốn sách này có cả tiếng Trung và tiếng nước ngoài, về cơ bản thì đều là những cuốn sách chứa đựng những tư tưởng suy đồi của giai cấp tiểu tư sản.

Trình Tuân vô tình lật qua vài lần, nhìn thấy trên đầu tiêu đề của một cuốn sách có viết một chữ Tả rất nhỏ, anh lập tức hiểu ra chủ nhân của những cuốn sách này là ai.

Anh hỏi Hướng Vãn: “Sách này là Tả Thu Minh cho em à?”

"Không phải cho mà là mượn."

Trình Tuân mở một cuốn sách khác có bìa sách trông khá sang trọng, anh nhìn thấy ở trang cuối cùng có viết một câu "Tiểu Vãn, hy vọng một ngày nào đó tất cả chúng ta đều có được linh hồn tự do".

Hướng Vãn lấy lại cuốn sách từ trong tay Trình Tuân: " Tập thơ này là thầy Tả tặng cho em, hẳn là anh đã nghe nói về Kahlil Gibran rồi phải không?"

"Không biết, tên nước ngoài thật sự rất khó phát âm, rảnh hay sao mà chọn một cái tên dài như vậy? Tối nào em cũng đọc hả?"

Hướng Vãn thở dài nói: "Cũng gần vậy, em còn có thể làm gì nữa đây?" Hướng Vãn không thể tưởng tượng được nếu không có sách thì cuộc sống của cô sẽ nhàm chán đến mức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận