"Nhưng đây là sách cấm mà? Vậy mà em vẫn đọc, không sợ bị người ta tố cáo hả?"
Hướng Vãn duỗi ngón trỏ ra: “Bí mật.”
Trình Tuân âm thầm hừ một tiếng: "Em không còn sách nào khác à? Sao cứ nhất định phải đọc mấy cuốn Tả Thu Minh cho?" Thật ra, nếu Trình Tuân đến sớm hơn một ngày, anh sẽ phát hiện ra những cuốn sách trên gối của Hướng Vãn đều là sách do ba anh tặng.
Cuối cùng Hướng Vãn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn Trình Tuân, nói: "Thầy Tả làm gì anh rồi hả? Sao anh cứ có thành kiến với thầy ấy như vậy? Đừng nhìn thầy ấy qua cặp kính màu như những người khác trong nhà máy."
Trình Tuân lẩm bẩm mấy câu, ném sách qua một bên: "Anh cũng không cận thị, tại sao phải đeo kính?"
Hướng Vãn bị lời nói của anh chọc cười, cô vỗ nhẹ đầu gối của anh, nói: “Anh đi tắm đi.”
Trình Tuân đứng lên, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Tắm ở đâu thế?”
Hướng Vãn tìm trong tủ một chiếc khăn sạch và một bàn chải đánh răng chưa dùng đến, sau đó lại ngồi xổm xuống lấy chậu rửa dưới gầm giường.
Trình Tuân thấy cô lôi ra hai cái chậu, anh nghĩ cũng không nghĩ liền cầm lấy cái trên cùng.
Không ngờ, Hướng Vãn lại lấy lại từ tay anh, nhất quyết bảo anh dùng cái kia.
Trình Tuân hỏi cô tại sao, Hướng Vãn chần chờ không nói được lời nào.
Trình Tuân cảm thấy cô đỏ mặt vì chuyện nhỏ nhặt như vậy rất đáng yêu, liền vuốt tóc cô mấy cái.
Phòng chứa nước ở tầng hai, Trình Tuân đi dép lê của Trương Xuân Lai, theo Hướng Vãn đi xuống cầu thang với một chiếc chậu nhựa trong tay.
Hầu hết những người sống trong khu nhà ngang đều rất cẩu thả, về cơ bản họ sẽ đi ngủ ngay khi bước chân về nhà, có rất ít người kiên trì đánh răng, rửa chân và tắm rửa hàng ngày.
Điều này cũng thuận tiện cho Hướng Vãn hơn, nếu ngày nào cũng chen chúc một đống người thì sẽ rất khó chịu.
Khi Chu Tâm Ninh mới được gả đến, cô ta thấy đêm nào Hướng Vãn cũng tắm rửa nên nói với Trương Xuân Lai sao em gái anh lắm chuyện thế? Một cô gái vẫn chưa kết hôn, nghèo mà cũng phải sạch sẽ như vậy làm gì? Trương Xuân Lai nói rằng thích sạch sẽ không liên quan gì đến việc kết hôn hay chưa kết hôn, nếu cô ta thích tắm rửa thì cứ đi tắm, đừng can thiệp vào chuyện người khác.
Chu Tâm Ninh tức giận vì chồng không đứng về phía mình nên mỗi lần nhìn thấy Hướng Vãn bưng chậu nước, cô ta đều nhìn Hướng Vãn bằng ánh mắt như thể cô đang làm chuyện gì đáng xấu hổ.
Hướng Vãn nhất thời cảm thấy khó chịu, nhưng sau này nghĩ lại, Chu Tâm Ninh càng nhìn cô như vậy, cô càng trở nên cởi mở và thành thật hơn.
Thời gian trôi qua, Chu Tâm Ninh cảm thấy chuyện này không còn gì thú vị nên không quan tâm đến cô nữa.
------------
Trở lại phòng, Hướng Vãn treo quần lót và khăn tắm ngoài cửa sổ, cô đã không còn cảm thấy xấu hổ khi làm những việc này trước mặt Trình Tuân.
Sau khi phơi xong và quay người lại, cô thấy Trình Tuân đang nhìn cô cười, khác với nụ cười giễu cợt của Chu Tâm Ninh, nụ cười của Trình Tuân giống như đang trêu chọc cô hơn.
Hướng Vãn đi tới gõ đầu anh: “Anh cười cái gì?”
“Anh đang cười cô bé nào đó.” Trình Tuân nghiêng người nói vào tai Hướng Vãn: “Không còn ngại ngùng nữa.”
Hướng Vãn cứng miệng nói: “Em ngại lúc nào?”
Trình Tuân không nói nữa, anh dựa vào tường nhìn cô đầy ẩn ý khiến mặt Hướng Vãn nóng bừng, cô đá vào chân Trình Tuân: "Anh ra ngoài một lát đi." Trình Tuân hỏi cô tại sao, Hướng Vãn nói cô muốn thay quần áo.
Trình Tuân đứng dậy: "Hướng Vãn, em quên rồi hả? Chúng ta là vợ chồng.
Em có thấy đôi vợ chồng nào đến thay quần áo cũng phải tránh đi không?" Thật ra anh có thể hiểu được sự bối rối của Hướng Vãn, anh nói điều này chỉ là để trêu chọc cô, nhưng Hướng Vãn lại lo lắng nói: "Trình Tuân, thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn, mong anh hãy cho em thêm chút thời gian nữa." Trình Tuân nhịn cười, vuốt ve đuôi tóc cô: "Bao lâu?"
Hướng Vãn nói: “Nửa năm.”
“Nửa năm.” Trình Tuân ngẩng đầu nhìn mái nhà thở dài: “Không phải quá…”
“Năm tháng, không thể ngắn hơn được nữa.”
Trình Tuân liếc nhìn khuôn mặt Hướng Vãn, mỉm cười nói: "Vừa nãy anh chỉ muốn nói rằng không phải quá nhanh rồi sao? Nếu như em cảm thấy không vui vậy thì, a..." Trình Tuân nắm lấy cánh tay trái của mình, hét lên mấy tiếng: "Sao em nói không lại liền đánh người ta như vậy? Ai ôi, ai ôi, Hướng Vãn, Hướng Vãn." Hướng Vãn đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Không biết tại sao, rõ ràng Trình Tuân không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng ở một số việc, sự thoải mái của anh luôn khiến cô trông như một đứa ngốc.
Hướng Vãn thay quần áo xong rồi gọi Trình Tuân vào, cô đang mặc chiếc váy ngủ màu vàng mà cô đã mặc trong đêm tân hôn của bọn họ, bên ngoài cô một chiếc áo khoác độn bông, mái tóc đuôi ngựa buông xõa sau lưng, khi được ánh sáng phía trên phản chiếu vào, có một loại cảm giác dịu dàng mơ hồ.
Trình Tuân nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy thì ra những năm tháng yên bình được nhắc đến trong sách là như thế này.
Anh đi tới ngồi ở mép giường, thấy bắp chân của cô lộ ra, liền kéo chăn đắp cho cô.
"Em không lạnh hả?"
Hướng Vãn nói trong phòng khá ấm: "Hay là để em tìm mấy bộ quần áo của Hướng Đông cho anh thay nhé?" Trình Tuân cảm thấy phiền phức nên nói không cần.
Anh tháo cúc áo gile màu xanh rồi cởi ra ném lên giường trên, sau đó lại xắn tay áo sơ mi trắng lên.
Hướng Vãn nhìn thấy bên ngoài áo sơ mi anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng như vậy, liền hỏi: "Anh không có áo len hả?”
Trình Tuân nói: "Có chứ, nhưng mà có mỗi một chiếc, hai hôm trước giặt mất rồi."
Hướng Vãn thở dài: “Sao lại sống cẩu thả như vậy?”
“Không phải đàn ông đều thế này sao?” Anh bắt chéo chân, để lộ góc áo sơ mi thiếu mất hai cúc áo, Hướng Vãn vỗ anh một cái, nói: "Anh cởi áo ra đi, để em khâu cho anh."