Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Trình Tuân ngây người: “Nhưng bên trong anh không mặc đồ.”

Hướng Vãn nhìn anh, nói: “Thôi bỏ đi.” Trình Tuân vốn tưởng rằng cô không có ý định khâu áo cho anh nữa, nhưng Hướng Vãn lại nhảy ra khỏi giường, tìm trong ngăn kéo kim chỉ và hai chiếc cúc áo màu trắng, sau đó lại trèo lên giường trên, nắm lấy vạt áo Trình Tuân: “Cẩn thận, đừng để chọc vào người.”

Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy, trán Hướng Vãn thỉnh thoảng lại cọ vào áo của anh.

Trình Tuân dần dần cảm thấy trong lồng ngực có một luồng hơi nóng trào lên, khiến anh muốn làm gì đó.

Hướng Vãn khâu xong một cái cúc, lại quay sang khâu thêm cái khác.

Ngay lúc cô vừa cụp lông mày xuống, cẩn thận nhét kim vào lỗ thì Trình Tuân cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô.

Tay Hướng Vãn bỗng run lên, cô có thể cảm nhận được, nhưng không biết có phải như cô nghĩ hay không.

Hướng Vãn tiếp tục cúi đầu, đẩy nhẹ Trình Tuân rồi nhỏ giọng nói: "Anh ra ngoài xem giúp em bây giờ là mấy giờ rồi đi?"

Nhưng rõ ràng tay cô vẫn đang nắm chặt áo của anh, Trình Tuân cười hỏi: “Em bảo anh đi thế nào đây?”

Hướng Vãn vẫn không ngẩng đầu lên: “Vậy qua một lát nữa, có phải anh sẽ hạ xuống không?”


Trình Tuân không hiểu: "Cái gì?"

"Không phải anh nói anh có tiền để lấy nhà hả?"

“Ồ.” Trình Tuân nói: "Bản thân anh tiết kiệm được ba trăm, nhưng sau khi bà nội và cô anh biết chuyện anh kết hôn thì đã gửi cho anh thêm tám trăm.

Nhưng mà Hướng Vãn, còn tiền trang trí nhà thì em phải đợi anh nghĩ cách đã."

Khâu cúc xong, Hướng Vãn cúi đầu cắn đứt sợi chỉ: “Sao lại là một mình anh?”

"Hửm?"

"Nhà cũng có phần của em mà, về việc trang trí nhà thì chúng ta làm đơn giản thôi, cùng lắm là mua dần từng thứ một.

Mặc dù trong tay em không có nhiều tiền, nhưng để mua nội thất cơ bản thì chắc cũng đủ."

Trình Tuân không thể nói ra lời gì sến sẩm, nhưng anh cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp, anh phải làm gì đó để bày tỏ lòng biết ơn, vì vậy, anh đưa tay ra sau đầu Hướng Vãn, xoa thật mạnh, khiến tóc cô rối tung lên, Hướng Vãn nói: "Mau ngủ đi, không phải anh buồn ngủ hả? À đúng rồi." Cô xuống khỏi giường, tìm ga trải giường và chăn bông cho Trình Tuân, cuối cùng đưa cho anh chiếc áo khoác bông của mình, bảo anh đắp lên chăn.

Trình Tuân hỏi: "Còn em thì sao?"

"Chăn của em dày."

Hướng Vãn đi ra ngoài, nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn chín giờ, ba mẹ cô vẫn chưa về, bình thường vào giờ này họ đã về từ lâu.

Thật ra, Hướng Vãn cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân bọn họ làm như vậy, nhưng cô không thể nói với bọn họ rằng cô và Trình Tuân thực sự vẫn chưa đến mức đó.

Cô e rằng bọn họ thà ra ngoài trời lạnh để tránh xấu hổ còn hơn là thấy tình cảm của cô và Trình Tuân không tốt.

Mặc dù Hướng Vãn không cho rằng không làm chuyện đó thì tức là quan hệ không tốt.

Cũng giống như anh trai và chị dâu của cô, khi mới kết hôn, hầu như ngày nào bọn họ cũng lăn lộn với nhau, buộc Hướng Vãn phải đi bộ ngoài đường đến tối muộn mới về, nhưng dù vậy bọn họ vẫn luôn cãi nhau đấy thôi.

Trình Tuân nằm ở giường trên, buông một cánh tay sờ lên đỉnh đầu Hướng Vãn: "Em thẫn thờ gì thế? Này, Hướng Vãn." Anh nghiêng người nói: “Cái chăn mà em mang cho anh là chăn em dùng để đắp quanh người hả?”


Hướng Vãn nghe vậy gần như muốn bật cười, chăn không đắp quanh người thì đắp ở đâu?

Trình Tuân nói tiếp: "Anh muốn cởi quần áo đi ngủ, có được không? Thật ra ngày nào anh cũng tắm hết, chỉ có hôm nay là không thôi, anh có thể cam đoan trên người anh không có mùi."

Hướng Vãn không hiểu anh nói cởi quần áo là muốn cởi bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy nếu để đèn thì không hay lắm, vậy nên cô bước tới tắt đèn rồi nói: “Anh muốn làm gì thì làm, đừng để bị cảm lạnh."

Trình Tuân sột soạt cởi quần áo trong bóng tối, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót rồi chui vào chăn.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, ánh trăng chiếu vào, tạo thành một cái bóng hẹp trên mặt đất, Trình Tuân đưa hai tay ra sau đầu, hỏi Hướng Vãn có buồn ngủ không, Hướng Vãn bảo không.

"Vậy chúng ta làm gì đó đi!"

"Làm gì cơ? Anh nói xem?"

Trình Tuân: “Hay là em hát cho anh nghe mấy câu đi?”

"Em không biết hát, nhưng em nói anh nghe, thầy Tả hát hay lắm, thầy ấy có thể hát rất nhiều bài hát tiếng Anh và biết chơi cả đàn organ nữa."

Lại là Tả Thu Minh, Trình Tuân âm thầm trợn mắt, biết hát tiếng Anh thì giỏi lắm hả? Anh còn biết hát bài "Rừng bạch dương" bằng tiếng Nga đó, mặc dù anh không biết chơi nhạc cụ, nhưng anh...!Anh chơi bóng rổ rất hay."

Hướng Vãn đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh nói chuyện, liền hỏi: “Trình Tuân, hay là em đọc cho anh một bài thơ em đọc gần đây nhé?”

Trình Tuân nói: "Được."


Hướng Vãn hắng giọng: "Là bài " Tôi từng bảy lần khinh thường linh hồn mình" của Kahlil Gibran."

....

Trình Tuân xoay người nhìn Hướng Vãn: "Tại sao ông ấy lại khinh thường linh hồn của mình những bảy lần? Một lần còn chưa đủ hay sao mà khinh thường nhiều lần như vậy."

Hướng Vãn thở ra một hơi nặng nề: “Bài thơ này bày tỏ sự tiếc nuối của tác giả về kiếp trước.

Cái tên chỉ là một cách thể hiện nghệ thuật, đừng đặt nặng quá...!Anh nghe nữa không?”

“Không nghe nữa, anh không thích cái tên này lắm.”

Tiếp sau đó, mặc kệ Trình Tuân có gọi thế nào, Hướng Vãn cũng không nói một lời, cô quay mặt vào tường, vùi nửa mặt vào trong chăn, chẳng bao lâu đã phát ra tiếng thở đều đặn, Trình Tuân ở trong bóng tối thẫn thờ một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi hai người đang rửa mặt trong phòng chứa nước, Trình Tuân nói: “Hướng Vãn, hôm qua anh khinh thường linh hồn của mình cả một đêm.”

Hướng Vãn vừa uống một ngụm nước vào miệng, khi nghe thấy lời anh nói, suýt chút nữa cô đã bị sặc: “Nói nhảm, rõ ràng là anh ngủ như heo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận