Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


"Sao em biết?"

Hướng Vãn ném mạnh chiếc bàn chải đánh răng vào cốc, sau đó quay người rời khỏi phòng chứa nước.

Trương Chính Dân đã mua quẩy, sữa đậu nành và đậu phụ từ bên ngoài về.

Khi cả nhà đang ăn sáng trên bàn, Trình Tuân thấy Hướng Vãn phớt lờ mình, anh định vội vàng ăn mấy miếng rồi rời đi.

Hướng Vãn nói với Tô Tuyết Mai: "Mẹ, lát nữa con muốn đến cửa hàng bách hóa mua mấy bộ quần áo, mẹ đi với con nhé."

Trương Chính Dân nói: “Bảo tiểu Trình đi cùng con, mẹ con phải đi giúp ba rồi, không thì ba không làm kịp.”

Trình Tuân cảm thấy chắc chắn Hướng Vãn vẫn còn giận mình, liền nói: "Ba, hay là để con đi giúp ba đi."

Trương Chính Dân không biết đôi vợ chồng trẻ này đang giận dỗi nhau chuyện gì.

Mãi cho đến khi bọn họ đến tiệm sửa xe trên đường Hoa Thụ, ông mới hỏi Trình Tuân rằng có phải anh với Hướng Vãn cãi nhau không.

"Cũng không phải là cãi nhau." Sau đó, Trình Tuân kể cho Trương Chính Dân nghe chuyện đêm hôm qua, Trương Chính Dân nghe xong thì bật cười một lúc lâu.


Nếu ông biết con gái và con rể mình suốt đêm ở nhà bàn thơ thì ông đã không trốn ra ngoài với vợ rồi, suýt nữa thì đông cứng thành que kem.

-----------

Vì Trương Chính Dân khá thật thà và tốt bụng nên công việc kinh doanh tiệm sửa xe đạp của ông rất phát đạt.

Ông không chỉ sửa xe đạp mà còn thay dây kéo và sửa giày.

Tiệm của ông nằm cạnh cửa hàng Minh Tây trên đường Hoa Thụ, trên tường có một chiếc hộp gỗ được đóng đinh lên, tất cả dụng cụ đều được cất trong đó, còn máy sửa giày quay tay thì được đặt ở hiệu thuốc sau khi đóng tiệm.

Tô Tuyết Mai thường ra tiệm cùng ông, buổi trưa hai vợ chồng không về, tùy tiện mua hai chiếc bánh hạt vừng trên đường rồi uống một bát nước nóng là xong bữa trưa.

Nhưng hôm nay ông cùng với con rể đã hoàn thành công việc trước mười một giờ.

Ông dẫn Trình Tuân đến chợ Ngũ Đạo Khẩu mua một miếng cá chép bạc và một miếng đậu phụ, nói rằng trưa này ông sẽ làm món cá hầm đậu hũ ăn với bún, bỏ thêm một ít thịt xông khói và ớt băm nhỏ, ăn xong sẽ nóng đến mức đổ mồ hôi.

Vì vậy, khi Hướng Vãn và mẹ xách đồ vào nhà, họ đã nhìn thấy cảnh tượng này: Trình Tuân đeo tạp dề cầm xẻng chiên cá, Trương Chính Dân một tay cầm nước tương, một tay nấu rượu, tựa vào khung cửa trò chuyện cùng Trình Tuân rất vui vẻ, đến nỗi ông thậm chí còn không phát hiện ra hai mẹ con Hướng Vãn đang đi tới.

Một con cá chép bạc bị Trình Tuân cắt làm đôi, đầu dùng để hầm, thân cá được ướp thành từng lát.

Tô Tuyết Mai lấy ra một nắm hạt mù tạt trong lọ dưa chua, băm nhỏ và rải lên chiếc bánh trứng.

Trương Chính Dân uống rượu xong thì ngủ một giấc.

Khi tỉnh dậy, ông liền kéo vợ đi ra tiệm.

Trình Tuân đến phòng Hướng Vãn chào tạm biệt cô, Hướng Vãn nhìn anh, hỏi: "Anh về có việc hả?"

Trình Tuân nói không, vì thế Hướng Vãn bảo anh lát nữa hẵng về.

Cô đi ra ngoài tìm một cây thước mềm, lấy ra một cuốn sổ và bút, sau đó yêu cầu Trình Tuân đứng thẳng người.

Lúc này Trình Tuân mới biết cô đang định đo cơ thể anh.

Hướng Vãn dùng hai tay duỗi thước mềm, đặt lên vai Trình Tuân.


Sau khi áng chừng kích thước, cô viết số đo vào một cuốn sổ.

Tiếp theo đó cô lại đo vòng eo của Trình Tuân, lúc làm việc trông cô rất nghiêm túc, trên mặt không hề có ý cười.

Đến khi cô rút cây thước mềm ra khỏi xương hông của Trình Tuân, hô hấp của Trình Tuân đã không còn đều đặn, anh hỏi: “Em vẫn còn giận hả?”

"Em giận cái gì?" Hướng Vãn sẽ không bao giờ thừa nhận đêm hôm qua cô tức giận với anh, như vậy thì trông cô có vẻ rất hẹp hòi.

Cô bảo Trình Tuân vén vạt áo sơ mi của anh lên, Trình Tuân ngoan ngoãn làm theo, nhưng anh không mặc áo ba lỗ ở bên trong sơ mi, vậy nên lúc vén áo lên, eo của gần như lộ ra hoàn toàn.

Lúc Hướng Vãn đo xong và quay người lại để ghi vào sổ, một lúc lâu sau vẫn không thấy cô quay qua, trên chiếc tủ thấp của cô có một cuốn sổ nhựa trải ra, Hướng Vãn nhìn những con số, đợi cảm giác nóng rát trên mặt dịu đi.

Trình Tuân đi tới hỏi xem cô có sao không, Hướng Vãn không còn cách nào khác đành phải cầm lấy cây thước mềm lên lần nữa.

“Em định may quần áo cho anh à?”

Hướng Vãn gật đầu: “Nhưng em cắt không khéo, em sẽ mang đến cho chị Khương cắt.”

“Mẹ em không biết cắt hả?”

Hướng Vãn đặt tay lên vai anh, ngẩng đầu nhìn Trình Tuân: “Em thấy kiểu dáng quần áo mẹ em may có hơi cổ lỗ sĩ.” Trình Tuân khẽ mỉm cười, ánh mắt luôn dõi theo Hướng Vãn, khiến cho mặt cô dần dần chuyển từ nóng sang đỏ, cuối cùng sau khi lấy số đo xong, Hướng Vãn bước sang một bên, hỏi Trình Tuân thích màu gì, nói rằng đến lúc đó cô sẽ đi tìm người đổi mấy tấm phiếu vải len.

Trình Tuân hắng giọng nói thích màu lam, sau đó anh bước hai bước, ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn, lần này anh dựa quá gần, Hướng Vãn muốn tránh sang một bên, nhưng bên cạnh là khung giường nên cô đành phải đứng dậy.


Cô cụp mắt xuống, liếc nhìn khuôn mặt Trình Tuân, thấy anh vẫn đang cười, nhưng nụ cười của anh lại khác hẳn vừa nãy, dường như có chút thất vọng.

Trình Tuân nói: "Hay là anh về nhé?"

"Anh bận lắm hả?"

“Không phải.” Trình Huân đứng dậy nhéo nhẹ lỗ tai Hướng Vãn: “Anh sợ ảnh hưởng đến em.”

"Sẽ không đâu, sao có thể ảnh hưởng đến em được?" Lời này của Hướng Vãn đã giữ Trình Tuân ở lại đến gần sáu giờ, bọn họ một người tựa vào đầu giường, người còn lại ngồi ở cuối giường, Hướng Vãn đang đọc sách, còn Trình Tuân thỉnh thoảng lại bảo cô kể chuyện cho anh nghe.

Mãi cho đến khi vợ chồng Chu Tâm Ninh và ba mẹ Hướng Vãn bước vào nhà, bọn họ mới nhận ra đã muộn thế nào.

Hướng Vãn và Trình Tuân đi ra ngoài chào hỏi vợ chồng Chu Tâm Ninh.

Chu Tâm Ninh nhìn thấy Trình Tuân thì hừ nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng.

Trình Tuân sợ mình ở lại lâu sẽ làm vợ chồng Trương Chính Dân khó sử, vì vậy anh mặc kệ mọi người giữ lại, cầm găng tay lên và đi về, Hướng Vãn đi xuống dưới tiễn anh.

Khi đi đến cổng, Hướng Vãn nói: “Trình Tuân, tính tình chị dâu em như vậy đấy, anh đừng để bụng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận