Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Trình Tuân nhéo mặt cô nói: "Không sao đâu, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Hướng Vãn cố gắng mỉm cười trước mặt anh: “Nhà máy xét duyệt rất nhanh, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có nhà rồi.”

“Là nhà sao?”

Hướng Vãn không hiểu, không phải nhà thì là gì? Trình Tuân vuốt tóc cô, nói với cô rằng đó là nhà.

*Nhà Hướng Vãn nói là nhà ở, còn nhà Trình Tuân nói là gia đình.

Nhà, một từ ấm áp như vậy khiến trái tim Hướng Vãn nóng lên, nhưng khi cô đang ngồi xổm ở cửa thay giày thì lại bị lời nói của Chu Tâm Ninh làm cho ớn lạnh.

Điều mà Hướng Vãn không biết là Chu Tâm Ninh đã phàn nàn với ba chồng và mẹ chồng một trận, vừa rồi còn trút giận lên cô.

"Đứa trẻ sắp ra đời rồi, làm sao mà sống ở cái chỗ này được? Mồm thì lúc nào cũng nói là chuyển đi chuyển đi, kết quả đến tận bây giờ vẫn chưa chuyển, con người gì mà chỉ biết thoải mái cho bản thân, không biết suy nghĩ cho người khác một chút được hay sao?"

Trương Xuân Lai bị cô ta làm ầm ĩ đến hết cách, chỉ đành nói: "Đơn vị của Hướng Vãn vẫn chưa phân nhà, cô bảo con bé chuyển đi đâu?"

Chu Tâm Ninh ném thứ gì đó đi: "Không biết đi thuê nhà à? Làm gì có đứa con gái nào kết hôn rồi mà vẫn ở lì nhà mẹ đẻ?"


Trương Xuân Lai: "Bình thường Hướng Vãn cũng giúp đỡ chúng ta không ít, nếu cô thực sự không niệm chút tình cảm nào thì sau này đừng nhận đồ của người ta nữa, làm người có thể mặt dày, nhưng không thể vô sỉ."

Chu Tâm Ninh bật khóc: "Trương Xuân Lai, anh là cái thứ không có ba dạy, tôi chỉ muốn cho đứa con trong bụng của tôi có thêm không gian để sống thôi, tôi vô sỉ chỗ nào? Anh mới vô sỉ, cả nhà anh đều vô sỉ."

Trương Chính Dân nghe xong lập tức gầm lên, đứng dậy, giơ chân định xông vào phòng Chu Tâm Ninh.

Hướng Vãn sợ ba và chị dâu cãi nhau nên giữ cánh tay của Trương Chính Dân lại, nhỏ giọng nói: "Ba, chị dâu con đang mang thai, ba bình tĩnh lại đi."

Làm sao Trương Chính Dân có thể bình tĩnh được? Ông nghiến răng, đập mạnh xuống bàn, khó chịu ngồi xuống.

Tô Tuyết Mai ở bên cạnh đang rơi nước mắt.

Hướng Vãn nghĩ rằng mình không thể ở nhà thêm được nữa, nhưng cô có thể đi đâu bây giờ? Chẳng lẽ phải ra ngoài thuê nhà thật sao? Nếu chỉ thuê ngắn hạn thì có thuê được không?

Hướng Vãn lo lắng chuyện này đến nỗi đáng lẽ phải đến cuối tuần sau cô mới đến kỳ kinh nguyệt, nhưng vào tối hôm đó kỳ kinh nguyệt của cô đã đến.

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô lại phát hiện môi bị nứt nẻ.

Cô tìm vài bộ quần áo để thay, sau đó nhét mấy bộ quần áo đã mua trước đó vào túi và nói với mẹ rằng cô sẽ đến nhà Khương Huệ Như ở hai ngày.

Tô Tuyết Mai nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của con gái cũng chỉ biết vỗ vai cô, nước mắt lưng tròng, không nói được lời nào.

-----

"Chị dâu của em xấu tính quá, còn không cho em ở nhà, đó là nhà của cô ta hả? Thiệt em còn mua cho cô ta cái này cái kia? Hướng Vãn, chị nói em nghe, từ nay về sau em cứ phớt lời loại người đó đi."

Tối thứ sáu, Hướng Vãn ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ ở nhà Khương Huệ Như, cô cầm một tách cà phê, kể cho Khương Huệ Như nghe chuyện xảy ra ở nhà.

Lúc đó Khương Huệ Như đang cầm kéo cắt quần áo cho Trình Tuân theo số đo Hướng Vãn ghi lại.

Cô biết phớt lờ thế nào đây? Người một nhà muốn trốn cũng không trốn được, Hướng Vãn im lặng không nói gì.

"Hướng Vãn." Khương Huệ Như bỗng quay đầu lại gọi cô: "Hay là em chuyển đến ở cùng chị đi? Dù sao chị cũng ở có một mình, em có thể làm bạn đồng hành với chị."


Mặc dù Hướng Vãn rất biết ơn sự rộng lượng của Khương Huệ Như, nhưng cô cảm thấy việc chuyển đến nhà người khác ở không phải một ý kiến hay.

Cô không có nhiều bạn bè, Khương Huệ Như có thể coi là người có mối quan hệ tốt nhất với cô.

Nhưng giữa bạn bè vẫn cần có một khoảng cách nhỏ để duy trì, việc quá thân thiết luôn cơn ác mộng đối với bất kỳ các mối quan hệ nào.

"Để em tự nghĩ cách trước đã, nếu thực sự hết đường thì mong chị hãy cưu mang em nhé."

Khương Huệ Như hiểu tính cách của Hướng Vãn nên cũng không ép buộc: "Được rồi."

Ngôi nhà Khương Huệ Như đang ở hiện tại là tòa nhà của gia đình làm xưởng rượu.

Ngôi nhà do chồng cũ để lại cho cô ấy, là một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ, rộng hơn sáu mươi mét vuông.

Khương Huệ Như thích tiểu tư sản nên trang trí nhà cửa vô cùng trang nhã.

Khi không có việc gì làm thì nghe nhạc và uống cà phê, cuộc sống vô cùng dễ chịu.

Con người luôn trong trạng thái thoải mái thì trông cũng trẻ hơn.

Bây giờ Khương Huệ Như có đi ra ngoài và nói rằng mình đã ba mươi tuổi cũng không có ai tin.

Khương Huệ Như cắt xong một chiếc quần cho Trình Tuân, đi tới ngồi cạnh Hướng Vãn, dùng vai chạm vào vai cô: “Chân tiểu Trình nhà em dài thật đấy.” Hướng Vãn không nhìn thấy toàn bộ đôi chân của Trình Tuân, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên một nửa vòng eo rất hẹp, phẳng và hơi lõm xuống, cô im lặng nhớ lại, sau đó bỗng đỏ mặt.

Điều này sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Khương Huệ Như, cô ấy hỏi Hướng Vãn: "Em đang nghĩ gì thế?"


Hướng Vạn cúi đầu nói: “Không có gì.”

Khương Huệ Như bỗng nhớ ra chuyện gì đó, vỗ bốp vào chân mình một cái, nói: “Này, hôm nay lúc tắm ở trong nhà máy, em có nhìn thấy Tạ Hiểu Hàm không?”

Hướng Vãn: “Em nhìn thấy rồi, cô ấy cũng ở đó.”

“Ài, ý chị không phải vậy.” Cô ấy ghé sát về phía Hướng Vãn, nói: “Em có nhìn thấy trên người cô ta không?”

Hướng Vãn nghi hoặc nhìn Khương Huệ Như: “Cô ấy sao vậy?”

Khương Huệ Như thì thầm: "Trên người cô ta có rất nhiều vết đỏ, có mấy chỗ còn tím tái nữa." Thấy Hướng Vãn vẫn mở to mắt, không có phản ứng gì khác, Khương Huệ Như hỏi cô: “Em ngốc thật hay đang giả vờ thế? Em đã kết hôn rồi, đừng bảo với chị là em không biết gì nhé.

"

Hướng Vãn suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra mối quan hệ giữa kết hôn và vết tích trên cơ thể.

Chẳng lẽ tiểu Tạ cũng có đối tượng rồi? Bạn trai của cô ấy...!Hướng Vãn không dám nghĩ đến Tạ Hiểu Hàm phải bị đối xử như thế nào mới để lại những vết tích đó trên người, nhưng theo bản năng cô lại cảm thấy không ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận