Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


"Không biết Hiểu Hàm là tự nguyện hay bị ép buộc."

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hướng Vãn, Khương Huệ Như nói đùa: “Thật ra chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng mà cô gái đó, chậc.

Này, em và tiểu Trình vẫn ổn chứ?” Thật ra Khương Huệ Như muốn nói là: chắc hai đứa không kịch liệt như vậy đâu nhỉ? Nhưng Hướng Vãn là người da mặt mỏng nên Khương Huệ Như cũng không tiện hỏi chuyện này.

Không ngờ, Hướng Vãn lại không hề thay đổi sắc mặt, nói: “Bọn em không có gì cả.”

"Cái gì gọi là không có gì hả em gái? Đừng nói với chị mày là hai đứa vẫn chưa..."

Hướng Vãn khẽ gật đầu

Khương Huệ Như nhìn Hướng Vãn một lúc, sau đó bật cười, bóp mạnh đầu gối của cô: "Hai đứa, hai đứa muốn chọc chị mày cười chết hả? Có phải là Trình Tuân không biết làm không?"

Hướng Vãn nói không phải: “Chị biết đấy, bọn em vì chuyện nhà ở nên mới kết hôn vội vàng như vậy, mối quan hệ của bọn em vẫn chưa đạt đến mức đó, bọn em muốn từ từ thích nghi."

"Vậy em nghĩ đến mức nào rồi!" Khương Huệ Như cảm thấy chắc chắn là do Hướng Vãn đọc sách quá nhiều nên đầu óc mới ngốc nghếch như vậy: "Là em muốn từ từ thích nghi hay là Trình Tuân cũng muốn vậy?"

Hướng Vãn thành thực nói: “Bọn em đều muốn như vậy.”


Khương Huệ Như lắc đầu: "Vậy thì Trình Tuân nhịn giỏi thật."

Hướng Vãn đặt tay lên chân Khương Huệ Như, hỏi cô ấy: “Còn chị thì sao? Chị thật sự định ở một mình như thế này à?”

Khương Huệ Như tựa đầu vào thành ghế sofa, ngơ ngác nhìn mái nhà: “Nếu không thì làm sao bây giờ? Chị không muốn nói dối, nếu như tìm được một người đàn ông khác, chắc chắn chị sẽ nói rõ tình trạng thể chất của bản thân cho anh ta, nhưng em nghĩ có người đàn ông nào sẵn lòng yêu một người phụ nữ không thể sinh con không?"

Hướng Vãn nói: “Sao chị biết nhất định là vấn đề của chị?”

Khương Huệ Như nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị đến bệnh viện khám...!Đàn ông chẳng có thằng nào tốt cả.

Lần trước chị nhìn thấy chồng cũ, anh ta đang ôm đứa con trai, cười như con chó đực vậy đó."

Hướng Vãn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chị có hận anh ta không?”

“Hận anh ta làm gì?” Khương Huệ Như lắc đầu một cách phóng khoáng: “Anh ta đối xử với chị khá tốt, lúc ly hôn cũng để lại nhà cửa và tiền bạc cho chị.

Hơn nữa, người ta muốn có con cũng không có gì sai.”

Hướng Vãn gật đầu, không nói thêm gì.

Buổi tối khi đi ngủ, Hướng Vãn lại vô cớ nghĩ tới Tạ Hiểu Hàm, đồng thời tên của một người khác cũng hiện lên trong đầu cô.

Hướng Vãn không ngừng tự nhủ, hai người nhất đó định không có quan hệ gì với nhau, một cô gái cao ngạo như tiểu Tạ chắc chắn sẽ không yêu người đó.

Nhưng thứ hai vừa mới đi làm, đã có người nói cho Hướng Vãn biết linh cảm của cô là đúng.

Khi đó, Hướng Vãn đang ăn sáng với Khương Huệ Như, Chu Minh Tường bước vào và nói rằng đơn xin học đại học của nhân viên được nhà máy giới thiệu đã được phê duyệt.

Hướng Vãn cũng viết đơn này, nhưng cô đoán khả năng cao là không có xuất cho cô.

Chu Minh Tường không phải là người thích vòng vo, nếu như đơn của cô được duyệt thì ông ấy đã nói cho cô biết rồi.

Hơn nữa, vào đại học là cơ hội ngàn năm có một, sao có thể chỉ dựa vào tờ đơn đăng ký là đủ điều kiện? Bên trong còn cần rất nhiều thứ.


“Vậy tổ trưởng, có những ai được nhận thế?” Mặc dù đã đoán được không có mình trong đó, nhưng Hướng Vãn vẫn không giấu được vẻ hưng phấn.

Chu Minh Tường nói: "Có tiểu Tạ ở phòng nhân sự và Lý Trinh ở công đoạn ba."

"Tạ Hiểu Hàm?"

Chu Minh Tường gật đầu: "Tiểu Tạ đã kết hôn rồi, hai cô vẫn chưa biết phải không? Chồng cô ấy cũng là người trong nhà máy của chúng ta đấy."

"Là ai thế?" Hướng Vãn nhìn chằm chằm Chu Minh Tường, tim đập thình thịch.

"Lý Thừa Phong, làm việc cùng cơ quan với cô ấy.

Tôi nói này tiểu Hướng, người ta kết hôn mà cô kích động cái gì? Cũng đâu phải cô chưa từng kết hôn."

Chu Minh Tường vừa rời đi, Khương Huệ Như đã bĩu môi nói: "Thật không công bằng, Lý Trinh đó thì biết cái gì? Lên tàu một cái là trông như thằng ngố vậy, bảo cậu ta xem bản vẽ, cậu ta còn không phân biệt được mặt trước với mặt sau.

Bảo cậu ta sửa máy thì cậu ta càng sửa càng hỏng, loại người này chỉ thích hợp đến bến tàu nhìn cống thôi.

Đáng tiếc cho tiểu Trình, cậu ấy thông minh như vậy, cái gì cũng chỉ cần học một lần là biết, nhưng cả đời lại bị trì hoãn bởi chuyện gia đình."

Hương Vãn bỏ chiếc bánh mè đang ăn dở vào hộp cơm, vừa cầm cốc nước nóng vừa im lặng suy nghĩ, cô nghĩ có lẽ điều đáng tiếc nhất không phải là Trình Tuân không được tiến cử vào đại học.

Điều đáng sợ là dù có năng lực đến mấy thì anh cũng chỉ có thể làm công nhân cấp thấp nhất trong nhà máy, hy vọng thăng tiến mà những người trẻ bình thường có được có lẽ sẽ không tồn tại với Trình Tuân.

Buổi sáng trên tàu không có việc, Hướng Vãn và Khương Huệ Như bị gọi đến phòng tài chính để tìm chứng từ, đúng lúc Tạ Hiểu Hàm cũng có mặt ở đó, có mấy công nhân nữa đang vây quanh cô ta, hỏi cô ta về chuyện học đại học, Hạ Hiểu Hàm cười rất tươi


“Thật ra là trường đại học công nghiệp công nhân vân chức, học ở đó hai năm xong vẫn phải quay lại nhà máy làm việc.”

"Vậy cũng tốt, dù sao thì đến khi lấy được bằng tốt nghiệp rồi, lương sẽ cao hơn rất nhiều.

Nhưng mà anh Lý nhà cô có đồng ý không? Hai người vừa mới kết hôn, nỡ tách nhau ra sao? "

Tạ Hiểu Hàn nhỏ giọng nói Lý Thừa Phong ủng hộ cô ta.

Hướng Vạn vừa nghe thấy cái tên này, theo bản năng muốn cau mày.

Lúc này, tiểu Lý từ bộ phận tài chính đi tới đưa cho cô một tờ giấy, bảo cô tìm chứng từ theo số.

Sổ chứng từ đều được để ở nhà kho bên cạnh, có sổ cao thấp, Hướng Vãn bảo Khương Huệ Như đứng dưới đọc số, còn cô leo lên thang tìm.

Một lúc sau, Tạ Hiểu Hàm và những người khác đi tới, cô ta mỉm cười chào hỏi với Hướng Vãn.

Hướng Vãn ngơ ngác nhìn cô ta đến mức quên cả trả lời, Tạ Hiểu Hàm thấy vậy liền duỗi tay khua khoắng trong hư không, nói: "Tiểu Hướng, cô sao thế?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận