Hướng Vãn "ồ" một tiếng, tỉnh táo lại: “Tiểu Hàm, sao cô kết hôn mà không thông báo tiếng nào thế?”
Tạ Hiểu Hàm đủ tư cách đi học đại học là bởi vì cô ta có quan hệ với nhà Lý Thừa Phong, cô ta lầm tưởng Hướng Vãn có thành kiến với mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Báo gì mà báo chứ? Không phải trước đây cô cũng vậy sao? Chỉ khác là cô kết hôn vì căn nhà, còn tôi thì không phải."
Hướng Vãn âm thầm thở dài, muốn nói rằng tiểu Hàm, cô nhất định phải cẩn thận người kia, cậu ta là một tên cặn bã.
Khương Huệ Như không nghe nổi Hướng Vãn bị người ta nói như vậy, cô ấy liếc nhìn Tạ Hiểu Hàm, muốn nói lại, nhưng bị ánh mắt Hướng Vãn ngăn cản.
Cả buổi sáng, trong nhà kho tràn ngập tiếng cười vui vẻ của Tạ Hiểu Hàm, Hướng Vãn thầm nghĩ, lỡ như bọn họ thực sự có tình cảm với nhau thì sao? Cô không quan tâm lúc trước Lý Thừa Phong đã đối xử với cô thế nào, dù sao Trình Tuân mới là người sống cùng cô, nhưng cô vẫn chân thành hy vọng cậu ta sẽ đối xử tốt với Tạ Hiểu Hàm, không dùng những suy nghĩ bẩn thỉu đó lên một cô gái đơn thuần.
Buổi trưa lúc ăn cơm ở căng tin, Hướng Vãn không nhìn thấy Trình Tuân đâu nên cứ nghĩ anh đang tăng ca.
Không ngờ, trong bữa ăn, đồng nghiệp của Trình Tuân bỗng vội vàng chạy tới tìm Hướng Vãn, bảo cô đi đến phòng y tế ngay lập tức.
Hướng Vãn lập tức đứng dậy, hỏi Trình Tuân đã xảy chuyện gì, người công nhân nói rằng Trình Tuân bị bỏng.
Hướng Vãn vội vàng chạy ra ngoài, trên đường đi, đồng nghiệp không ngừng kể cho Hướng Vãn việc Trình Tuân bị bỏng như thế nào, nhưng những lời đó không lọt vào tai Hướng Vãn.
Đến cửa phòng y tế, Hướng Vãn dừng lại, xoa xoa ngực.
Cô không dám tưởng tượng Trình Tuân bị bỏng đến mức nào? Nếu như nghiêm trọng, cô nhất định sẽ nhờ người trong phòng y tế đưa anh đến bệnh viện.
Người công nhân dẫn Hướng Vãn vào buồng khám bên trong, Trình Tuân đang để trần thân trên nằm trên giường, lưng đỏ bừng, mấy chỗ còn phồng rộp.
Khi thấy Hướng Vãn đi tới, Trình Tuân cười nói: "Tiểu Trương nhất quyết muốn gọi em qua, anh, thật ra vẫn ổn."
Bác sĩ Đường trong phòng y tế đang dùng iodophor để khử trùng cho Trình Tuân, ông ấy nhìn Hướng Vãn, nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu, cậu ta đã tự đã rửa qua bằng nước lạnh rồi, một tiếng nữa tôi sẽ bôi thuốc trị bỏng và quan sát qua đêm.
Nếu ngày mai vết thương không mưng mủ thì không cần phải đến bệnh viện."
Hướng Vãn hỏi Trình Tuân có đau không, bác sĩ Đường liền ngắt lời cô: "Cô bé, cô hỏi cậu ta như vậy, cậu ta nhất định sẽ nói không đau, nhưng tôi nói với cô, làm gì có chuyện không đau được." Sau đó ông ấy vỗ vào vai Trình Tuân: "Nếu không nhịn được thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lấy cho cậu ít thuốc giảm đau, nếu chịu được qua chiều nay chịu thì đến tối sẽ ổn thôi."
Bác sĩ Đường xử lý vết thương cho Trình Tuân xong cũng không ở lại lâu.
Trước khi rời đi, ông ấy lại nhìn về phía tiểu Trương: “Người nhà người ta đã đến rồi, cậu đừng ở lại đây nữa.”
Bọn họ vừa rời đi, Trình Tuân liền vỗ đầu giường, bảo Hướng Vãn qua ngồi.
Hướng Vãn vuốt tóc Trình Tuân, nói: “Anh không cần nhịn, nếu thật sự đau thì uống thuốc giảm đau.” Trình Tuân nói anh không sao, nhưng mồ hôi trên trán anh lại không ngừng chảy xuống thái dương rồi trượt xuống cổ.
Hướng Vãn đưa tay lau sạch từng chút một: "Anh đói không?"
Trình Tuân lắc đầu, Hướng Vãn đi ra ngoài xin bác sĩ Đường một cốc nước nóng, sau khi dùng miệng thổi cho ấm, cô bảo Trình Tuân uống từ từ, để cho cơ thể anh ấm lên.
Trình Tuân không còn sức để nói, uống nước không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Lúc anh tỉnh lại, Hướng Vãn đã rời đi, bác sĩ Đường đi tới bôi thuốc cho anh: “Bạn gái cậu chu đáo thật, sợ cậu bị lạnh nên cứ liên tục dặn tôi bôi thuốc xong thì đắp chăn cho cậu.
"
Trình Tuân nói: “Cô ấy không phải bạn gái cháu.”
"Hả?" Bác sĩ Đường thắc mắc: "Vậy sao người ta quan tâm cậu thế? Hay là cô bé đó thích cậu?"
Trình Tuân cười nói: "Là vợ của cháu."
“À” Lúc này bác sĩ Đường càng ngạc nhiên hơn: “Cậu còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi à? Vợ còn xinh như vậy, đúng là có phúc, sao hai đứa quen được nhau thế?”
Trình Tuân nói: “Được người khác giới thiệu.”
“Giới thiệu à?” bác sĩ Đường mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng là cậu theo đuổi người ta đấy.”
"Dù cháu có muốn theo đuổi thì cũng chỉ sợ không lọt được vào mắt cô ấy."
Bác sĩ Đường từ bệnh viện bên ngoài chuyển vào nên không quen lắm với công nhân trong nhà máy.
Nghe thấy vậy, ông ấy dừng việc đang làm lại, liếc nhìn Trình Tuân rồi nói: "Anh bạn trẻ, cậu cũng không kém đâu, đừng coi thường bản thân, cậu với cô bé đó có trông rất xứng đôi." Sau khi bôi thuốc xong, bác sĩ Đường chỉ tay ra bên ngoài: “Nếu thấy mệt thì có thể mặc quần áo vào rồi ra sân đi dạo, cẩn thận đừng chà xát vào chỗ bị thương, còn nếu muốn ngủ thì trong tủ có chăn bông, tôi đắp lên cho cậu.
Vợ cậu sợ cậu bị cảm, đừng để người ta lo lắng."
Trình Tuân cảm thấy vị bác sĩ này quá tốt bụng và nhiệt tình nên càng xấu hổ không dám làm phiền ông ấy, thế là nói: "Chú cứ đi làm việc đi, cháu tự mình làm được."
Bởi vì Trình Huân vô cớ bị bỏng nên buổi chiều lúc ở trên tàu làm việc, Hướng Vãn không nói một lời nào.
Tan làm xong, cô vội vàng quay lại xưởng, lấy trong hộp ra phiếu gạo, sau đó cầm hộp cơm lên, bước nhanh về phía phòng y tế.
Trình Tuân đang đứng ở cổng đợi cô, chiếc áo gile màu xanh trên người anh chỉ cài hai nút, Hướng Vãn thấy vậy lập tức chạy tới hỏi: “Sao anh lại ra ngoài?”
“Trong đó ngột ngạt quá.” Trình Tuân đưa tay vuốt thẳng tóc cho Hướng Vãn: “Vừa nãy tiểu Trương qua đây bảo là giám đốc yêu cầu anh ở lại nhà khách trong nhà máy mấy ngày."
Hướng Vãn hỏi: “Giám đốc cũng biết anh bị thương hả?”
“Chắc là có người nói với ông ấy.”
Nhà khách của nhà máy nằm trên đường bên phải của nhà máy cũ.
Hướng Vãn đến ký túc xá của Trình Tuân để lấy quần áo cho anh, sau đó đẩy xe đạp, cùng nhau đi bộ đến đó.
Có lẽ do Vương Thành Quân đã đánh tiếng trước, nên khi quản lý nhà khách nhìn thấy bọn họ liền trực tiếp dẫn bọn họ đến một căn phòng ở tầng một mà không hỏi han gì.